TÌNH BUỒN - Trang 272

lo nữa. Bao giờ Mộc Thiên về cậu ấy lo, bây giờ cậu đi khỏi thì nhiệm vụ
này là của tôi. Cô đã ốm đến nỗi má hóp mắt sâu vô thế mà ngồi chờ đến
khi Mộc Thiên về chắc cậu ấy nhìn không ra rồi.
Nàng nhíu mày, bực bội đứng lên kéo ghế đến bên lò sưởi:
- Vú nói ít một chút có được không?
- Tôi đâu có thích nói làm gì. Tôi chỉ mong cậu ấy về đây làm đám cưới, cô
cậu vui vẻ thì tôi được yên tâm. Chừng ấy tôi không còn đứng trước mặt cô
nữa thì lấy đâu mà giận. Bao giờ Mộc Thiên trở lại đây thì tôi không còn
nói gì nữa hết.
- Sao bảo vú đừng có nói mà vú cứ nói hoài vậy?
La xong, nàng cúi xuống, úp mặt vào lòng bàn tay thút thít khóc. Vú già
hoảng lên, chạy đến vỗ vai nàng năn nỉ:
- Trời ơi, sao vậy? Thôi đừng khóc nữa, cũng tại tôi hết cả. Nín đi tôi sẽ
không nói gì nữa đâu. Lớn rồi khóc khó coi quá.
Nàng lại khóc thảm thiết hơn:
- Vú ơi! Anh ấy không trở lại nữa đâu. Tôi biết chắc là ảnh không trở lại.
Hôm nay đã ba mươi tám ngày rồi thì còn về gì nữa. Như vậy là gia đình
ảnh không bằng lòng cho ảnh lấy tôi.
- Trời ơi! Cả ngày cô ngồi cứ nghĩ bậy không hà. Mộc Thiên đâu phải con
người phụ tình như thế. Lúc ấy tôi tin tưởng cậu nên mới giúp cô trốn ra
nếu không thì đâu có chuyện âm mưu với cô như vậy. Cô thử nghĩ coi,
đường từ đây đến Côn Minh mà đi về chỉ có một tháng thì làm sao kịp.
Người ta phải đi những hai ba tháng là thường.
Nàng lắc đầu thật mạnh:
- Không, không phải như vậy. Vú không biết gì hết. Ảnh đi xe chứ đâu phải
đi bộ như người ta mà một tháng không kịp. Ảnh hứa đúng ba mươi ngày
thì trở lại. Người ta dọc đường thường hay bị cướp có thể bị cướp giết chết
rồi nên không về.
Vú già thở ra:
- A đi đà phật! Sao cô lại trù ẻo người ta như thế?
- Nếu không thì tại sao không trở về?
Vú già lại an ủi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.