TÌNH BUỒN - Trang 274

Vú già đến bên nàng hỏi:
- Cô viết thư gì vậy?
Nàng càng bực hơn:
- Đã nói mặc kệ tôi.
Bà vừa dọn vừa trách:
- Đã làm ơn mà còn mang oán.
Nhìn tô mì còn đầy, bà lại lải nhải:
- Phương Trúc, không ăn như thế đâu có được. Tôi luộc cho cô hai quả
trứng nhá.
Nhắc đến trứng luộc, nàng phát ớn muốn nôn lập tức:
- Vú đừng nhắc tới trứng luộc tôi nôn mửa bây giờ.
Vú già bưng tô lên, bỗng nhiên nhìn sững ngọn đèn. Ngọn đèn bây giờ
đang cháy thật lớn. Người ta thường bảo ngọn đèn tỏ là có tin vui. Như thế,
có chắc Mộc Thiên sẽ về không? Mai hay mốt, chàng sẽ bước về nhà với
khuôn mặt tươi vui để nàng không còn sầu khổ nữa. Nàng gục mặt lên bàn.
Bên ngoài, tiếng gió xào xạc trong khóm cây. Xa xa vọng lại tiếng chim đa
đa:
- Khổ! Khổ! Khổ!
Nàng kêu theo tiếng chim:
- Khổ! Khổ! Khổ!
Nàng thở dài rồi ngay người lại, viết loay hoay trên giấy:
Nhung nhớ ấy đã làm thành vạn hộc
Hận tình này cũng đắp được thành non
Ai đi đó xa vời trong tiếng nhạc
Biết chăng ai cung nguyệt đã héo mòn

Vứt viết xong, nàng đứng lên, quay đầu lại thì bắt gặp vú già đang đứng
sững như một pho tượng. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Vú nhìn gì vậy?
- Cô... Cô có rồi phải không?
Nàng không hiểu.
Bà đến đặt tô lên bàn quan sát nàng thật kỹ:
- Cô không còn nhỏ như ngày nào nữa. Cô vẫn còn chưa biết sao. Tôi muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.