TÌNH BUỒN - Trang 275

hỏi cô đã có thai rồi phải không?
- Tôi... ?
Nàng giật mình, trong đầu óc bắt đầu tính lại những ngày tháng. Hai chân
yếu hẳn đi không còn đứng vững:
- Ô!
Vú đặt tay lên vai nàng vỗ về:
- Có gì đâu phải sợ, phải nói là một tin mừng. Phận làm gái sớm muộn gì
cũng lên chức mẹ cả. Mộc Thiên không phải là người phụ bạc đâu, chắc
chắn một, hai ngày nữa cậu ấy cũng về. Khi nào về cô cậu mau làm đám
cưới. Cô thử tưởng tượng xem, nay mai có em bé bồng rồi thì còn gì sung
sướng hơn.
Vú bỗng nhảy cỡn lên:
- Phải nói đây là việc mừng. Tôi tuy già nhưng vẫn đủ sức để giữ em bé.
Tôi sẽ giúp cô sắm một vài món cần thiết cho bé. Cô phải nằm nghĩ đi, bắt
đầu từ mai, tôi phải đến sớm để nấu đồ bổ cho cô ăn mới được, tôi đến sớm
mẹ cô vẫn không trách đâu. Cô đừng tưởng mẹ cô oán ghét cô, không đâu,
bà thương cô lắm. Ngày nào tôi cũng trốn đến đây với cô, dĩ nhiên là bà
biết nhưng chẳng trách móc gì hết. Lần này có được đứa cháu thì còn oán
trách gì nữa, mừng hơn nữa là khác. Cô nghĩ coi, hổ dữ còn không nỡ ăn
thịt con huống gì bà chỉ có mình cô mà nói không thương sao được. Mẹ cô
thì miệng hùm mà gan sứa, bên ngoài nói sắt đá, thật ra bên trong mềm xèo.
Bà lúc nào cũng nặng cái thể diện nên không dám nhìn cộ Bây giờ, có được
cục cưng rồi, tôi tin chắc cái gì cũng êm xuôi hết.
Vú già thao thao bất tuyệt, nàng ngồi như tượng đá, thấy vậy vú vội lay vai
nàng:
- Sao vậy cổ Sao bất động vậy?
Nàng chậm rãi hỏi:
- Nếu Mộc Thiên không về thì sao?
- Cô nghĩ bậy rồi. Đâu có trường hợp đó được vì cậu ta không phải là hạng
người ấy kia mà.
- Vú nên nhớ rằng đàn ông khó tin tưởng được.
- Nhưng mà, với Mộc Thiên phải tin. Tôi đã già có nhiều kinh nghiệm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.