TÌNH BUỒN - Trang 276

chẳng lẽ nhận xét không đúng được phần nào sao, nhất là nhận xét người
chồng tương lai cho cô.
Nàng hét to lên:
- Nhưng, tại sao ảnh không về? Tôi phải chờ cho đến bao giờ mới thôi?
Chờ đến bao giờ? Chờ đến bao giờ? Hôm nay đã ba mươi tám ngày rồi.
Chờ đến bao giờ?
Ngày thứ bao mươi tám, ba mươi chín, bốn mươi rồi bốn mươi mốt... và
mãi những ngày khác tiếp theo. Mặt trời mọc rồi lặn. Trăng tròn rồi lại
khuyết. Sao đêm vừa mờ dần trên vòm trời thì gà vội gáy sáng. Mặt trời
chiều vừa chen xuống núi, màn đêm vội vàng buông!
Thời khắc trôi nhanh làm cho nhiều người sợ hãi thì ngược lại, nói quá
chậm với những ai trông ngóng một người về. Một ngày với họ là một thế
kỷ không bằng.
Những ngày đầu khi Mộc Thiên về đến Côn Minh, nàng còn nhận được của
chàng mấy lá thư mãi sau này thì vắng bặt. Chờ đợi trong tuyệt vọng khiến
Phương Trúc đau khổ đến nỗi như người mất trí.
Ngày lại ngày, nàng chỉ biết từ cửa sổ thẫn thờ đến cửa lớn, từ cửa lớn ra
hẻm để nhìn ngày rồi lại đêm. Nhìn mặt trời lên, vầng trăng khuyết cứ thế
và cứ thế. Cho đến buổi sáng của ngày thứ năm mươi, nàng nắm chặt tay
vú già, mặt biến sắc, miệng há hốc:
- Anh ấy chết rồi vú à, chắc chắn anh ấy đã chết.
- Cô đừng trù ẻo nữa.
Nàng khóc to lên:
- Thật mà vú, anh ấy chết rồi, chắc chắn chết rồi. Con đường về Côn Minh
rất nguy hiểm. Anh ấy không chết vì xe lật thì cũng chết vì bọn cướp. Anh
ấy chết thật rồi.
Vú lại vỗ về:
- Thôi mà đừng có trù bậy bạ như vậy. Cô mà khóc nhiều coi chừng động
thai đó.
Nàng lắc đầu tuyệt vọng:
- Tôi không thể tiếp tục chờ được nữa. Tôi chờ như thế biết năm tháng nào
ảnh mới về. Con sinh ra không cha, tôi không thể đợi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.