TÌNH BUỒN - Trang 278

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 31

Trời lạnh cắt dạ Đường xá ở Côn Minh sau tết vắng ngắt, không một bóng
người. Lâu lắm mới có được một hai bộ hành co ro trong chiếc áo choàng
lớn. Khăn quấn cổ phủ lên đến miệng. Họ bước thật nhanh như đang bị ai
đuổi sau lưng.
Chiều hôm ấy ánh nắng vàng vọt rắc trên con đường bụi mù, Phương Trúc
với dáng điệu bơ phờ tay xách gói hành lý uể oải đi tìm nhà Mộc Thiên.
Nàng đến trước một biệt thự lớn có tường rào cao che khuất cả bên trong,
chỉ thấy vỏn vẹn một cây già, cành trơ lá nhô lên khỏi tường. Nàng dựa vào
cửa cổng nghỉ mệt. Trong lòng nôn nao như có hàng vạn con ngựa đang phi
nước đại.
Phương Trúc đã vượt qua đoạn đường dài mấp mô, khúc khuỷu và đầy bụi
đường để đến đây. Bao nhiêu ngày đêm không ngủ, chóng mặt, ói mửa trên
xe, chiếc xe đã nhồi nàng lên xuống như một quả bóng nên bây giờ mệt lả
người.
Thế nhưng không sao, miễn gặp Mộc Thiên là được, hai tiếng Mộc Thiên
như một liều thuốc bổ đem lại cho nàng nhiều sức lực. Bây giờ nàng đã đến
đích. Chàng và nàng chỉ còn cách nhau có một bức tường. Vài phút sau,
mặt đối mặt. Sự việc sẽ như thế nào. Nàng lo sợ đến nỗi không dám gõ cửa,
chỉ đứng tựa vào trụ cổng nhìn đăm đăm hai cánh cửa lớn sơn đen.
Hai mươi ngày đường phong sương. Hơn hai tháng ôm sầu khóc lóc. Và cái
bào thai trong bụng đã làm nàng tiều tụy hẳn đi. Nàng mặc chiếc áo choàng
đen đã dính đầy bụi và cát vàng. Đầu vấn một cái khăn lớn khiến khuôn
mặt trông nhỏ và đôi mắt lõm xuống rõ rệt.
Nàng cứ đứng ở cửa như thế, chiếc khăn tay phất phơ trong gió. Gió mỗi
lúc một lạnh nhiều làm nàng khó thở hơn. Nàng cắn chặt môi nhìn bức
tường. Bên trong này có gì? - Hà Mộc Thiên và cha mẹ chàng. Ông bà sẽ
nhìn nàng bằng cặp mắt thế nào? Rất có thể là mỉa mai. Khinh bỉ - khinh bỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.