TÌNH BUỒN - Trang 279

một đứa con gái trắc nết lăng loàn quyến rũ con trai. Còn Mộc Thiên chắc
chắn là chàng đã quên hẳn nàng rồi để yêu một người con gái khác đẹp và
giàu có hơn. Nếu không chàng đâu nỡ bỏ nàng bơ vơ ở Trùng Khánh không
một lá thơ... không, không thể nào có được như vậy. Hay là, chàng đã trở
lại Trùng Khánh rồi, như thế trên đường đi đã xảy ra tai nạn... Cũng không
phải như thế. Không thể nào tai nạn xảy đến với chàng được. Nàng lắc đầu
thật mạnh cố xua đuổi bao ý nghĩ ấy. Rồi thì, nàng đứng ngay người lại.
Những gì đến tất nhiên phải đến. Phải đối diện với thực tại vì con người
không thể chạy trốn thực tại, thế nên nàng gõ cửa một cái thật mạnh. Tay
vẫn xách túi hành lý. Đứng co ro trong gió. Nàng sắp nhận được câu trả lời.
Tuy nhiên, linh tính cho nàng biết nó không mấy đẹp nên nàng khiếp sợ
muốn trốn chạy tức khắc để không ai còn ai thấy mặt.
Cánh cửa mở. Nàng vội lùi ra sau một bước, tim đập mạnh. Người lão bộc
đầu bạc phơ đang nheo mắt nhìn nàng từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới
có vẻ ngạc nhiên không ít. Ông ta lễ phép hỏi:
- Thưa bà tìm ai?
Nàng rụt rè:
- Thưa cụ, có phải đây là nhà của họ Hà không ạ?
- Vâng, bà tìm ai?
Trống ngực nàng đánh thình thịch, giọng run run:
- Dạ, tôi cần gặp Hà Mộc Thiên.
Người lão bộc trố mắt nhìn nàng:
- Cậu chủ hả? cậu ấy đi vắng rồi.
Tim nàng như bị rơi tõm xuống đất. Cổ họng khô quánh lên, nàng gắng
gượng hỏi:
- Không có ở nhà? Cụ muốn nói Mộc Thiên vắng nhà lâu rồi hay mới đây?
Người lão bộc phát cáu:
- Cậu ấy mới đi khỏi. Bà tìm có việc gì?
Người lão bộc cho nàng là con bé điên nên mới hỏi những câu ngớ ngẩn
như vậy. Nàng sợ sệt:
- Tôi... tôi cần gặp ông ấy. Ông ấy đi lâu mau rồi.
- Từ sáng sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.