TÌNH BUỒN - Trang 273

- Thôi, cô đừng có gấp, biết đâu ngày mai cậu ấy trở về cũng có. Cô phải lo
ăn uống cho nhiều, trang điểm cho đẹp kẻo cậu ấy về trông thấy cái tướng
thảm thương ấy thì đâu có đượcthì đâu có được. Cô ngồi đây hơ ấm, để tôi
đi nấu cho cô chút đồ ăn.
Mắt không rời lò sưởi, nàng buồn rầu đáp:
- Vú đừng nấu mất công. Tôi không ăn đâu. Một chút nuốt cũng không vô
nữa mà ăn với uống nỗi gì.
- Nuốt không vô cũng phải gắng mà nuốt.
Vú già bưng tô mì bốc khói vào trong khi Phương Trúc đang ngồi trước bàn
tay cầm viết mơ màng nhìn ngọn đèn. Bà đặt tô mì trước mặt nàng bảo
- Ăn trước đi rồi viết thư.
- Tôi không muốn ăn.
Bà khuyên:
- Cô nếm thử một chút sẽ thấy muốn ăn ngay.
Nàng nhìn tô mì vài phút rồi bỏ viết xuống, cầm đũa thọc vào tộ Nàng ngồi
gắp mãi mà chẳng được cọng mì nào. Bà tức quá hỏi:
- Bộ cô ngồi rửa đũa hả?
Nàng như không nghe, cúi xuống ăn đại vài miếng rồi đẩy tô mì ra xa:
- Nuốt không vô nữa. Ăn vào cứ muốn uạ ra
Vú già lo lắng xoa đầu nàng:
- Dám cô bịnh lắm. Đã một mình mà không chịu giữ gìn sức khỏe, bữa ăn
bữa không rồi đứng gió nữa mà tài gì không bịnh. Cô mà bịnh như lần
trước thì mệt đó nghe.
Nàng nhìn tờ giấy viết thư trên bàn một lúc lâu rồi đáp:
- Tôi đâu có bịnh hồi nào. Tại mùi cây đèn dầu làm tôi chóng mặt đấy thôi.
Vú già lo lắng:
- Sức khỏe cô càng ngày càng kém hơn nhiều. Cô phải lo liệu làm sao chứ?
Phương Trúc ngồi nhìn mãi tờ giấy, nhìn đến đỗi mắt mờ đi mới cầm viết
lên bắt đầu vẽ lên đó. Nàng vẽ một gương mặt đàn ông có mắt, lông mày...
Nàng ngồi ngắm một lúc rồi lấy viết tô thêm lên trên mặt thành một vòng
đen lớn và tự vấn trong lòng:
- Tại sao anh chưa về? Tại sao? Tại sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.