TÌNH BUỒN - Trang 387

- Tha thứ cho anh chưa em ?
- Sao anh còn hỏi câu ấy? Em đã tha thứ cho anh bắt đầu tối qua cơ mà!
- Anh đã làm em khổ sở bao nhiêu năm, em không còn trách anh sao?
Bà chậm rãi lắc đầu:
- Không trách anh, chỉ trách số mạng.
- Nhưng số mạng đã an bài cho chúng mình gặp lại nhau để ở mãi bên
nhau?
Vừa nói, Mộc Thiên vừa nắm bàn tay bà xòe ra, rồi úp mặt vào tay bà. Trúc
cảm thấy ông đang run rẩy và bàn tay bắt đầu thấm ướt. Như thế là Mộc
Thiên đã khóc, giọt nước mắt của người đàn ông từng trải đời đã chứng tỏ
một tình yêu chân thật
- Bằng lòng rồi phải không em ?
Bằng lòng rồi, dĩ nhiên là thế! người đàn ông này có nhiều hấp lực mạnh
mẽ đối với bà còn hơn mười tám năm về trước thì làm sao không bằng
lòng!
Mộc Thiên lại run run nói:
- Nỗi thống khổ mười tám năm qua đã chấm dứt. Cái thời vận xấu cũng hết
rồi. Tuổi xuân đã đánh mất, em phải ghì chặt những gì còn lại hôm nay để
xây lâu dài cho ngày mai. Nhưng mà còn Minh Viễn thì sao? ông ta đã bảo
em cút đi vì đã chán ngấy cái mặt buồn bã của em thì tại sao không cút thật
nhanh để đến với anh ?
ông thao thao bất tuyệt mà không nghe Trúc trả lời nên ngước mặt lên, bà
ta đang đứng bất động, cặp mắt mơ màng, môi run run. Tim ông bắt đầu
đập nhanh. Bằng cặp mắt ướt, ông nhìn thấy bà y như Trúc năm xưa, một
người con gái toàn thân chứa đầy thơ và tình ông thở dài khẽ gọi:
- Trúc em bằng lòng rồi phải không ?
Bà gục gặc đầu Mộc Thiên đứng phắt dậy, như một người mất trí, đăm đăm
nhìn bà mà vẫn không biết là ai, không biết mình đang làm gì và đang ở
đâu... Mãi một lúc lâu mới từ từ đang tay ra, Trúc ngả vào lòng. đôi môi
run run của ông lướt qua mái tóc bạc, xuống má rồi cuồng nhiệt hôn lên
môi bà
Gió vẫn thổi, sóng vẫn ào ạt vỗ vào bờ. Nhưng trong lòng họ vũ trụ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.