TÌNH BUỒN - Trang 400

QUỲNH DAO

Tình buồn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 43

Như Phong thất thiểu trở về Linh Lan. Ngồi lên chiếc gắn máy, chàng cho
xe phóng nhanh không mục đích. Chiếc xe mãi chạy với một vận tốc tối đa
giữa hoàng hôn, băng qua không biết bao nhiêu đường xá lớn nhỏ. Cuối
cùng chàng dừng lại trước một nhà hàng. Trời đã vào đêm đường xá sáng
loáng ánh đèn. Như Phong bước vào, đây là nơi mà chàng và nàng thường
hay lui tới. Chàng còn nhớ rõ mới hôm nào hai đứa ngồi nơi bàn ăn, nhìn
mấy con cá dưới hồ mà nói với nàng rằng:
- Em có biết vì sao mà người ta gọi là cá thần tiên không ? Đó là một cặp
tình nhân khắng khít, lúc nào cũng bơi bên nhau, không rời nhau. Anh
mong muốn một ngày nào đó, chúng ta sẽ là loài cá ấy.
Than ôi, bây giời mọi việc đã đổi khác! Hiểu Đan ngây thơ lại dễ bị xúc
động, khó mà chịu nổi sự đau khổ ấy. Chàng hai tay chống cằm lảm nhảm:
- Đỗ Ni, cũng là người con gái ấy! Tổ bố cái ăn chơi trác táng, trụy lạc.
Chàng đập mạnh tay lên bàn, thở ra. Người bồi đi lại, chàng kêu rượu, phá
đi cái thông lệ thường ngày.
Ngà ngà say, Như Phong ra về. Ngồi lên chiếc gắn máy, chàng cho xe chạy
về đại lộ đông người. Gió đêm lạnh làm chàng hơi chóng mặt. Khi đến ngã
tư rạp hát Tân Sinh, thấy Hiểu Bạch đang đứng nói chuyện với hai ba người
bạn có vẻ ma cô, chàng thầm nghĩ: tại sao Hiểu Bạch thù mình ? Tại sao
những đồ cất kỹ trong phòng lại lọt vào tay Hiểu Đan ? Thật là một chuyện
kỳ lạ!
Chàng cần suy nghĩ, chàng dừng xe trước mặt Hiểu Bạch:
- Hiểu Bạch!
Hiểu Bạch lườm chàng:
- Anh này lạ không, tôi đâu có quen anh ?
Chàng kiên nhẫn:
- Anh đâu có lỗi gì với em ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.