TÌNH BUỒN - Trang 398

- Có lẽ hơn sáu giờ.
- Con về cha con đã đi rồi hả ?
Nàng mệt mỏi gật đầu. Phương Trúc đứng phắt dậy, vơ cái xắc tay trên
giường, cắm đầu chạy ra ngoài. Bà không cần biết hay suy nghĩ gì khác, chỉ
làm sao tìm được Minh Viễn ngay bây giờ là được. Hiểu Đan đuổi theo đến
cửa khàn giọng gọi:
- Mẹ Ơi!
Phương Trúc quay đầu lại nhìn con. Cặp mắt lờ đờ và gương mặt bơ phờ
của nàng trông thương hại vô cùng. Lòng bà quặn đau, nhưng giờ này
không phải lúc lo cho nàng, phải kiếm cho được Minh Viễn. Nước mắt bà
ràn ruạ:
- Con ở nhà đừng đi đâu, để mẹ tìm cha về. Mẹ phải đi lập tức kẻo trễ,
muốn gì chờ mẹ về rồi hãy nói.
Hiểu Đan tựa vào cửa:
- Mẹ! Mẹ chỉ cần cho con biết một tí thôi, có phải thư ấy là sự thật không
mẹ ?
Mười tám năm trời khổ tâm giữ bí mật thì giờ này bị bại lộ tất cả. Lòng bà
đau khổ, kinh sợ và chua xót lẫn lộn như một con nước vỡ bờ. Bà run run
đáp:
- Con! Mẹ có lỗi với con nhiều!
Hiểu Đan bưng mặt khóc òa lên, lảo đảo chạy vào phòng. Phương Trúc
đứng sững rồi muốn chạy theo an ủi nàng nhưng bức thư trên tay lại nhắc
bà phải đi tìm Minh Viễn. Bà cắn chặt môi lắc đầu thật mạnh hối hả ra khỏi
cửa. Bà mong phải tìm được Minh Viễn dù bất cứ giá nào. Tìm người đàn
ông mười tám năm qua đã chăn gối cùng bà, đã âm thầm hy sinh như một
con lừa, đã yêu bà đến cuồng nhiệt mà không dám nói một lời! Phải tìm
cho được Dương Minh Viễn, chồng của bà và cha của các con.
Bà chạy ra đầu hẻm, con đường vắng tanh. Gió đêm thổi lạnh. ánh điện
đường yếu ớt như đã kiệt sức vì phơi mình giữa mưa gió lâu ngày. Bà đứng
lại, nhìn tư bề quạnh quẽ mông lung. Sự rộng lớn của trái đất thế này làm
sao tìm ra một người đã trốn.
Bà vuốt mặt, nước mắt ướt cả bàn taỵ Gió lạnh vẫn vô tình thổi. Bà lầm lũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.