TÌNH BUỒN - Trang 397

Thư này anh viết khá dài, mong em đừng trách vì đây là lần đầu và cũng là
lần cuối bao nhiêu chuyện lòng anh đều đem phơi bày cho em rõ. Khi em
đọc thư này, anh đã đi đến một nơi xa lắm. Suốt mười mấy năm trời đem
hết tâm trí yêu em để rồi cuối cùng vẫn phải mất em! Em! Nếu trời có tình
thì thế nào cũng thương hại đến anh, nếu em có tình thì cũng phải khóc vì
anh!
Anh đi rồi, em sẽ yên tâm, vì Mộc Thiên thế nào cũng đến rước em về, tạo
cho em cuộc sống đầy hạnh phúc, chìu em nhiều như một công chúa. Em
được như thế, anh còn cầu mong gì hơn nữa? Hiểu Đan là con em và Mộc
Thiên, mười tám năm trời anh đã thương yêu và nuôi dưỡng. Anh thành
thật chúc nó được nhiều hạnh phúc. Còn Hiểu Bạch, con của chúng mình,
một đứa con thông minh nhưng biếng học và nghịch, nhờ em chăm sóc nó
cho đến khi tốt nghiệp đại học. Anh thiết tưởng rằng em và Mộc Thiên đều
bằng lòng làm theo điều mong ước ấy của anh.
Anh đi rồi, em sẽ không còn ai gay gắt, làm phiền muộn nữa. Trời đã cho
anh cái diễm phúc nười tám năm sống bên em nhưng vì anh là kẻ bất lực,
bất tài nên giờ này đành âm thầm lau nước mắt ra đi!
Anh dừng bút, chỉ muốn nói với em lời cuối cùng là: “Anh yêu em! Phương
Trúc, anh yêu em vô cùng! Kiếp này cho đến kiếp sau, vẫn hoài hoài yêu
em”. Và dù rằng anh không đủ khả năng để giữ tình yêu trong vòng tay
mình đi nữa, tim anh vẫn một mực yêu em. Yêu em tha thiết và cho đến trọn
đời.
Chúc em được nhiều hạnh phúc.
Viết xong lúc 13 giờ 30.
Anh
Dương Minh Viễn”

Phương Trúc đọc một hơi cho đến hết bức thự Bà hoảng sợ ngước lên nhìn
Hiểu Đan thì nàng cũng đang lẳng lặng nhìn bà. Bà không thể nào đoán
được nàng đang nghĩ và quan niệm thế nào về mình. Bà bồi hồi lo lắng cho
Minh Viễn vô cùng. Chùi nước mắt, bà nắm lấy cánh tay Hiểu Đan thở
mạnh hỏi:
- Con về lúc mấy giờ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.