TÌNH CÁT - Trang 162

nhỉ, chỉ mình Hoàng với Thùy Linh thôi chứ có ai đâu?

Bao nhiêu? Ba chín độ tám. Sốt ba ngày không cắt cơn, thế này thì nguy

quá...

Thôi đúng rồi, hình như mình đang sốt. Hèn gì cứ thấy rét buốt ở sống

lưng. Đây là đâu? Không phải nhà khách Ủy ban. À hiểu rồi, Ly Ly đưa
mình đến bệnh viện từ lúc nào.

*
Ly Ly tính thế nào? Hay là đưa anh Hoàng vào tỉnh? Bệnh viện tỉnh dù

sao cũng đàng hoàng hơn.

Rất nhiều người, cả lạ lẫn quen hơn chục người, họ đang thì thầm bàn

tán. Ly Ly ngồi co bên anh, cạnh cô là một nữ bác sĩ, cạnh nữ bác sĩ là Phó
Chủ Tịch Văn Xã, cạnh Phó Chủ Tịch Văn Xã là một người rất quen nhưng
không thể nhớ tên.

Khát nước quá...
Cho anh xin ngụm nước! Ly Ly nhấc đầu Hoàng đặt lên đùi, bón nước

cam cho anh. Ánh mắt của Phó Chủ Tịch Văn Xã trượt qua cặp đùi tròn lẳn
trắng muốt của Ly Ly, nơi Hoàng áp má mình lên đấy. Ly Ly thây kệ, mặc
cho cái váy khốn kiếp cứ kéo tuột lên quá giới hạn cho phép, cô dúi đầu
Hoàng sát vách bụng, thong thả rót hết cốc nước cam cho Hoàng. Lúc này
đây Ly Ly tự thấy có bổn phận một người vợ chăm sóc cho Hoàng, bất chấp
những cái nhìn dị nghị của đám đàn bà con gái háo hức buôn dưa.

Hoàng ngụm từng ngụm nước cam đá, ngước lên ngó ngơ bốn xung

quanh. Anh vào viện lúc nào? Ba ngày. Ly Ly chờm khăn bọc đá lạnh lên
trán Hoàng. Anh vừa làm gì? Anh sốt cao quá, mê sảng nữa. Kiểu này có
khi phải đưa anh vào bệnh viện tỉnh. Anh vừa làm gì? Mê sảng. Thôi anh
nghỉ đi, đừng nói nữa mà mệt...

Mát quá, nước cam có đá, khăn cũng có đá... mát quá. Hoàng nắm tay Ly

Ly, kéo cô lại gần. Mặt Ly Ly hốc hác hẳn. Hình như ba đêm cô thức trắng
cả ba. Anh có làm tầm bậy gì không? Không, chỉ cười thôi. Khiếp, cười quá
là cười. Cười lăn lộn, rơi xuống nền nhà vẫn còn cười... Cười rồi hát. Hát
bài gì? Chả biết, nghe lạ hoắc nhưng mà hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.