TÌNH CÁT - Trang 29

lùng, trước những kẻ du côn văn hóa chợt sinh ra chợt biến mất trong vùng
văn hóa không rường cột đang rối loạn nhân tâm.

Hoàng là con đẻ của quá vãng nhưng anh đâu chỉ sống cho quá vãng.

Anh chỉ sống cho riêng anh, cho những thèm muốn ích kỉ của riêng anh.
Bằng chứng là Hoàng không thèm để ý đến những kí ức vinh hạnh của
người đời, đôi khi anh còn tỏ ra khinh bỉ chúng.

Hoàng không có thần tượng, anh cũng chẳng yêu mình đến mức tự

phong thánh cho mình. Anh là nhà văn tam bản, chỉ ba cuốn sách đã làm
choáng ngợp bọn cần lao nhưng chỉ ba cuốn ấy thôi, mong chờ mỏi mắt
cũng chẳng thấy anh cho ra thêm cuốn thứ tư.

Hoàng chẳng tỏ ra đắm đuối với văn chương, không mảy may hi vọng

nhờ văn chương anh sẽ được người đời vồ vập. Nhưng những trăn trở của
anh đích thị là những trăn trở của văn chương, kì lạ thay anh lại da diết với
chúng.

Những người lính thoát qua chiến tranh như Hoàng thường chứa trong

mình một khối u liêm sỉ. Trong khi anh đem máu ra hòng tìm kiếm những
gì vĩ đại thiêng liêng giờ đây anh không thể không chạy đua vơ vét những
tầm thường, nhiều khi bẩn thỉu. Khổ thân những người lính như Hoàng.

Ly Ly ngoảnh mặt ra sông. Gió sông đang tràn về, mát quá. Thôi ngủ,

một hai ba bốn năm sáu... ngủ ngủ ngủ.

Hoàng đã thôi khóc, anh nằm yên thở đều, cố gắng vãn hồi tâm tính.

Không biết từ lúc nào, cái lối khóc trẻ nít, rú gào, giãy giụa trở thành căn
bệnh thê thảm của anh. Sau cơn khóc là những phút ngượng ngập và lo
lắng. Anh sợ mình mắc một thứ bệnh gì đó như là chứng điên kịch phát.

Hoàng xoay mình ôm lấy Ly Ly, kéo cô vào lòng. Ly Ly đã ngủ say. Gió

rười rượi, trăng miên man và tiếng sóng vỗ nhè nhẹ dễ ru người ta vào giấc
ngủ. Ừ, phải ngủ thôi.3.

Lạy trời có thể ngủ được ngay! Một hai ba bốn năm sáu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.