TÌNH CÁT - Trang 54

Hoàng ơi, mưa! Ly Ly đập lưng Hoàng. Anh chống tay cố ngồi dậy, ngửa

mặt hứng mưa. Cơn mưa đầu hạ xối xả đến ngợp thở. Tiếng mưa đập
xuống mặt sông nghe như ngàn vạn bước chân con trẻ chạy tơi bời trên cát.
Trời đêm tràn ngập nước, chỉ thấy nước đổ rát mặt, không còn thấy gì nữa.

Ly Ly xốc nách Hoàng đứng lên. Cô vừa đẩy vừa kéo anh lên khỏi bờ đê,

lê lết đi về phía nhà khách Ủy ban huyện trong đêm đen đầy nước. Đẩy
được cánh cửa phòng khách bước vào, Ly Ly kiệt sức đổ xuống sàn nhà,
kéo Hoàng đổ xuống theo. Họ nằm im như chết. Căn phòng trống vắng
lạnh lẽo. Ly Ly muốn mở toang cửa chạy ra ngoài trời hét thật to: “Trời ơi,
sao tôi khổ thế này!” May thay cô đã không hét lên.

Mày không làm thì ai làm, khốn nạn! Ly Ly lầm bầm. Cô gượng dậy,

mắm môi kéo tuột hết áo quần Hoàng, tỉ mẩn lau khô cho anh, ủ anh trong
tấm chăn chiên hôi rình mùi mồ hôi dầu. Xong việc Ly Ly mới thấy lạnh.
Cô ôm áo quần chui vào buồng tắm. Vặn vòi nước hoa sen, nước không
còn một giọt. Ly Ly từ từ tụt xuống nền nhà tắm tấm tức khóc.

Nước mắt rấm rứt chảy thầm không nguyên cớ. Chẳng hiểu vì sao chỉ vì

cái vòi không nước Ly Ly có thể ngồi khóc ròng, không cách gì cầm được
nước mắt. Số phận là cái quái gì nhỉ, mẹ sư bố nó. Ối giời ơi thèm văng tục
quá.

Một ánh chớp xanh lè lọt qua cửa sổ tiếp liền là tiếng nổ điếc tai, dựng

ngược Ly Ly. Cô đứng dựa tường kinh hãi. Lát sau cô từ từ tụt xuống ngồi
bệt trên nền xi măng đen sì hôi hám.

Một ánh chớp tiếp liền một tiếng nổ. Ly Ly vẫn ngồi yên. Kệ mẹ nó, chết

thì chết éo gì!

Nửa giờ sau mưa dứt, Ly Ly cũng ngừng khóc. Cô đi vào, ngồi bó gối

nhìn Hoàng bây giờ như một con bò chết trong tấm chăn hôi rình.

Quái lạ? Mình khóc vì lão ta ư, vô lý!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.