TÌNH CÁT - Trang 56

chí chóe tranh cãi mãi không thôi và kết thúc bằng một cú tình êm ái. Lúc
này thì không. Ly Ly thấy chán ngoét. Cái thứ mềm nhũn, đen nhẻm Hoàng
không thèm che đậy khiến cô phát ớn, muốn ói.

Ly Ly thò chân xuống đất, quờ quờ tìm dép. Em đi đâu? Hoàng âu yếm

giữ tay Ly Ly, hỏi khẽ. Ly Ly chực hất tay đi, chực gắt: “Tránh ra!” Ngay
lập tức cô biết mình vô lý. Ngủ đi hot boy! Ly Ly quay lại thò tay véo mạnh
chim Hoàng một cái rõ đau, cô bước nhanh ra cửa.

Hoàng đoán Ly Ly đang điên vì một việc gì đó. Rất có thể vì Hoàng bỏ

bê một ngày không làm gì giúp cô. Ly Ly đang phát cuồng vì mớ tài liệu
chưa khui được mà tiền thì sắp hết. Việc của Hoàng là phải moi cho được
một vài phong bao khả dĩ có thể tiêu xài trong vòng một tuần nữa, anh đã
không chịu làm.

Thực ra tiền chẳng đến nỗi cần nhiều đến thế. Ăn ở có Ủy ban huyện lo.

Người ta hầu hạ chỉ thiếu nước rửa chân cho mình nữa thôi. Tiệc nhỏ tiệc
lớn ê hề, chỉ sợ không có bụng mà chứa. Một chút tiền tiêu vặt đáng bao
nhiêu mà phải lo?

Chắc Ly Ly phòng xa. Vào giai đoạn cuối, khi biết rõ mục đích về đây

của hai người, khi không còn cách gì chặn lại bài phóng sự điều tra sẽ ra
đời nay mai, có thể người ta sẽ lạnh mặt quay lưng, lạnh lùng tính tiền ăn ở
cả chục ngày bám trụ nơi đây, tính với giá thật cao, vét sạch túi hai người
rồi lịch sự đuổi cả hai rời khỏi Ủy ban huyện trong thế trâng tráo, ghẻ lạnh.

Chuyện này khó xảy ra, biết đâu đấy bỉ nhân không có gì là không làm.

Quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy. Chẳng biết mình thuộc hạng
gì. Thân phải bảo trọng bị gậy không được bỏ, ấy là triết lý của Ly Ly. Bám
theo thứ triết lý của cô phóng viên chíp hôi này thực mệt quá.

Nếu không bị Ly Ly dắt mũi vào công cuộc chống tiêu cực rởm đời của

cô, Hoàng sẽ chẳng phải lo gì hết. Nhà văn nghèo nhưng giàu bè bạn. Đi
khắp nước quanh năm cũng không bị đói. Chỉ cần một người cho một bữa
ăn cũng thừa sức no nê cả đời. Đấy là chưa kể nếu cầm theo một giấy giới
thiệu của Hội Nhà văn, anh có thể được đón rước ngất trời, ba ngày một
tiệc nhỏ năm ngày một tiệc lớn rung đùi há miệng đớp. Người ta chỉ ngại
mấy anh nhà báo thôi chứ đám nhà văn nếu không gây lợi thì cũng vô hại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.