TÌNH ĐẦU CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 140

Giữa rừng tượng Quan Âm tắm trong ánh chiều tà, chị Nagomu lặng

lẽ nhắm mắt, thỏ thẻ thuật lại lời của bạn trai.

"Cậu ấy nói rằng 'Kỳ lạ thật. Nếu có chiếc vỏ sò này, anh có cảm giác

có thể sống được thêm một năm nữa. Anh chưa từng một lần có suy nghĩ là
mình muốn sống, vậy mà...'

Vì thế, chị cũng đáp là sinh nhật năm sau, chị sẽ lại tặng cậu ấy một

cái vỏ sò. Cả sinh nhật tiếp theo, rồi cả sinh nhật sau đó nữa... Cậu ấy bèn
nói 'Nếu làm thế thì anh không chết được nữa rồi' và nhoẻn miệng cười."

Gió thổi mơn man lên mái tóc đen màu ướt át và vạt váy dài của chị

Nagomu, mùi hương ngọt thật ngọt tỏa ra ngào ngạt.

Khi chị Nagomu nhắm mắt, nụ cười e ấp hiện trên môi, gương mặt

nhìn nghiêng của chị ấy tràn đầy sự yêu thương, có nét gì đó thiêng liêng
khiến người khác phải nín thở, tựa như một bức tượng Quan Âm Bồ Tát.

Và rồi khi mở mắt ra, chị ấy lại trở về là chị Nagomu thường ngày, nở

nụ cười đáng yêu và ôm chầm lấy tôi.

"A, thực sự là nhờ có Nano đó. Cảm ơn, cảm ơn em, Nano!"

Với giọng hớn hở, chị ấy lặp đi lặp lại câu cảm ơn không biết bao

nhiêu lần.

Sau khi rời khỏi chùa, trên suốt quãng đường ra ga, chị Nagomu vẫn

tươi tỉnh và phấn khởi. Chị ấy bảo rằng mình thấy có hứng đi bộ, thế là
chúng tôi không vào nhà ga gần nhất mà đi quá lên một trạm. Cả trong thời
gian đợi tàu trong sân ga, chị ấy cũng nói đủ thứ chuyện bằng giọng vui vẻ,
như là khi đi biển nên mặc gì bây giờ, bộ đầm trắng vẫn để dành bây lâu có
được không, kết hợp với dép cao gót màu lục bảo trông có ổn không nhỉ.

Thế rồi, tàu điện tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.