TÌNH ĐẦU CỦA CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG TẬP SỰ - Trang 159

Tranh của chị Amano!

Tôi chỉ biết về chị ấy qua tiểu thuyết mà anh Konoha viết và chuyện

người khác kể lại. Mọi người đều nói chị ấy là một "cô gái văn chương"
mang phong thái cổ điển với mái tóc tết đuôi sam rất dài, một người ấm áp,
hiền từ, có nụ cười rất đẹp.

Nếu xem album tốt nghiệp có lẽ tôi có thế thấy ảnh của chị ấy, nhưng

không rõ vì sao tôi cảm thấy sợ vô cùng.

Bởi vì trong tôi, người có tên là Amano Tooko, theo một ý nghĩa nào

đó, không mang lại cảm giác của hiện thực, chỉ như một nhân vật xuất hiện
trong tiểu thuyết mà thôi.

Tuy là người anh Konoha luôn mong nhớ, nhưng hiện tại, chị ấy

không có mặt ở gần chúng tôi. Vì thế, tôi có thể bình thản mà sống. Mỗi
khi cảm nhận được cái bóng của chị Amano trong từ ngữ và nét mặt của
anh Konoha, tôi thực sự thấy khổ sở, cứ như ngực bị xé tan tành.

Dù vậy, tôi vẫn có thể nghĩ rằng chỉ cần tôi trở thành hiện thực của

anh Konoha thay cho người đang sống trong giấc mơ của anh ấy thì mọi
chuyện sẽ ổn thôi.

Và tôi sẽ trở thành "cô gái văn chương" của anh ấy.

Thế nhưng, giả sử, tôi lỡ xem ảnh chị Amano, chị ấy sẽ biến thành

hiện thực sống động trong tôi, và tôi có cảm giác mình cũng sẽ ghen tuông
tới mức muốn đánh cho chị ta một trận, như cái cách chị Kotobuki thẳng
tay tát vào mặt tôi.

Nếu như thế, tôi sẽ không thể nào nghĩ rằng mình muốn học theo chị

Amano để trở thành "cô gái văn chương" được nữa. Đến cả việc anh
Konoha hướng ánh mắt buồn đau về phía bậu cửa sổ với tấm rèm trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.