TÌNH ĐẦU HAY TÌNH CUỐI - Trang 138

“Không phải vào lúc này.” Cô lấy một chiếc bánh khỏi khay của mình

và cắn một miếng to. Nó vẫn nóng… và ngon tuyệt.

“Không phải lúc cho việc đó.” Anh giật cái bánh khỏi tay cô rồi nhét

vào miệng anh. “Chết tiệt, thứ này ngon thật. Chaz càng nấu càng lên tay.”

Cô nhìn chiếc bánh biến mất. Suốt một năm mọi người luôn cố dỗ cô

ăn, thế mà giờ đây khi cô thấy thèm ăn, anh lại cướp thức ăn đi. Việc đó
khiến cô càng đói hơn.

“Thật hết biết.”

Đoạn cuối đường lái xe dần hiện ra trước mắt, cùng với đám nhân

viên an ninh lực lưỡng canh gác ở đó. Vài tá thợ săn ảnh và mấy ký giả
chính thống tụ tập lại thành một đám đông ầm ĩ trên đường. Georgie vẫy tay
chào họ. Bram nắm lấy bàn tay kia của cô, và tay trong tay, họ mang các
khay bánh lên trước. Đám thợ săn ảnh bắt đầu “tát nước lên người họ”, một
cụm từ đáng ghét chuyên dùng để miêu tả cảnh rào rào chụp hình các ngôi
sao.

“Nếu các anh cư xử đẹp, chúng tôi sẽ tạo dáng để các anh chụp vài

bức,” Bram nói to. “Nhưng nếu có ai đến quá gần Georgie, chúng tôi sẽ vào
trong. Tôi nói thật đấy. Không ai được đến gần cô ấy.”

Cô thoáng cảm động, rồi cô quay lại Lãnh Địa Minh Mẫn khi nhớ ra

Bram đang diễn vai người chồng bao bọc.

“Chúng tôi luôn cư xử đẹp, Bram,” một nữ ký giả hét lớn át đám đông

ồn ào.

Trước cả khi Bram chuyển cả hai khay bánh cho đội bảo vệ để phân

phát, hàng loạt câu hỏi đã bắt đầu bay tới. Họ yêu nhau từ lúc nào? Ở đâu?
Vì sao, sau từng ấy năm, họ lại đến với nhau? Thế còn cảm giác chán ghét
giữa họ thì sao? Câu này nối tiếp câu kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.