trang điểm khác nhau nữa. Cô ấy còn bắt em quay lại cảnh diễn thử ngu
ngốc của cô ấy nữa. Thế mà rồi cô ấy lại co vòi lại và chạy biến.”
Anh đặt sandwich xuống. “Em đã quay lại phần diễn thử của cô ấy
sao?”
“Anh biết cô ấy thế nào rồi đấy. Cô ấy quay lại tất mọi thứ. Em hẳn là
không nên nói điều này, nhưng nếu cô ấy mà có bao giờ quay lại một cảnh
làm tình nào đó của anh, em thực lòng nghĩ rằng anh nên...”
“Đoạn băng ấy có còn ở đây không?”
“Em không biết. Em đoán là có. Chắc ở trong văn phòng cô ấy.”
Anh dợm đứng dậy, rồi lại ngồi vào ghế. Phải gió nhà nó. Anh biết
chính xác mình sẽ nhìn thấy gì.
Nhưng trước khi anh đi ngủ tối hôm đó, lòng hiếu kỳ của anh lấn át,
và anh rà tìm khắp văn phòng của cô cho đến khi anh thấy thứ mình đang
tìm kiếm.
Họ cãi nhau lần đầu tiên vì hóa đơn. “Đưa nó cho tôi,” Laura nói, thật
sự ngạc nhiên khi thấy Paul cầm lấy hóa đơn trước khi bà kịp với lấy nó.
Họ đã ăn tối cùng nhau nhiều lần hơn bà có thể đếm, và bà vẫn luôn trả hóa
đơn. “Đây là một bữa tối làm ăn. Khách hàng không bao giờ phải trả tiền.”
“Nó đã là một bữa tối làm ăn trong một tiếng đầu tiên,” Paul nói.
“Sau đó, tôi không chắc lắm.”
Bà dò dẫm tìm khăn ăn. Đúng là tối nay rất khác. Trước đây họ chưa
từng nói về những cảnh xấu hổ thời trung học, hay là tình yêu chung dành
cho âm nhạc và bóng chày của họ. Và chắc chắn ông chưa từng nhất quyết