lâu đến vậy. Chỉ có nỗi lo cho Georgie phủ bóng lên trạng thái mãn nguyện
của ông. Cả điều đó lẫn nỗi lo triền miên rằng ông sẽ không thể vượt qua
những rào chắn rất đúng đắn mà Laura nhất quyết duy trì giữa họ.
Nhưng ông có một kế hoạch đuổi bắt, và tối nay ông đã đi bước đầu
tiên bằng cách cho bà biết rằng không chỉ có công việc nằm giữa họ. Ông
định từ đây sẽ chầm chậm dẫn dắt để bà có nhiều thời gian thích nghi với ý
niệm rằng họ thuộc về nhau. Sẽ không có động thái đột ngột nào. Không có
sự phơi bày tâm hồn. Chỉ có sự theo đuổi kiên nhẫn, khoan thai.
Rồi ví bà trượt khỏi lòng, và khi bà cúi xuống để nhặt nó lên, bà va
trán vào ngăn đựng đồ nhỏ, thế rồi kế hoạch của ông tan tành. “Laura, anh
yêu em mất rồi.”
Ông sững sờ khi nghe mình nói to điều ấy đến mức chẳng để tâm tới
tràng cười phá lên của bà. “Anh biết điều ấy thật điên rồ,” ông nói, “và anh
không mong em tin anh, nhưng đó là sự thực.”
Tiếng cười của bà trở nên rạng rỡ hơn. “Tôi đã biết anh đúng là một
tay chơi mà. Anh không thực lòng nghĩ tôi sẽ đổ rụp vì một câu như thế đấy
chứ.” Vẫn cười, bà xoa trán và nhìn vào mắt ông. Bà thong thả, chú tâm
như bà vẫn luôn làm. Nghiêng đầu. Nhìn ông. Dần dần tiếng cười của bà
nhạt dần, và môi bà hơi hơi hé ra. Rồi bà làm một việc thực sự khiến ông
ngạc nhiên. Bà đọc ý nghĩ của ông. “Chúa ơi,” bà nói. “Anh nghiêm túc.”
Ông gật đầu, không thể nói gì. Những giây dài đằng đẵng trôi qua.
Ông trao cho bà khoảng thời gian mà bà cần. Quai áo lót của bà tuột khỏi
vai. Bà chớp mắt.
“Tôi không yêu anh,” bà nói. “Làm sao tôi có thể chứ? Tôi chỉ mới
bắt đầu hiểu anh.” Bà nhìn sâu vào mắt ông bằng ánh mắt màu rượu brandy
ấy. “Nhưng ôi Chúa tôi, tôi vẫn đầy ham muốn, và tôi thề với Chúa, nếu
chuyện này không thành, và anh mà dám nghĩ đến việc sa thải tôi” - bà mở