“Cô đã đi theo tôi!” cô nghe tiếng cậu kêu lên. “Cô thậm chí còn
không thích lái xe tới cửa hàng tạp hóa, thế mà cô theo chân tôi suốt quãng
đường tới Malibu sao?”
“Cho tôi vào.”
“Không đời nào,” cậu nói. “Về nhà đi.”
“Tôi sẽ không đi đâu hết cho tới khi nói chuyện được với cô ấy.”
“Cô sẽ phải vượt qua tôi trước.”
“Úi trời, cứ làm như anh có thể chặn được tôi vậy.” Chaz lao qua anh
và sớm tìm thấy phòng ngủ phụ nơi Georgie lắp đặt các thiết bị. Chaz mặc
nguyên cả cây màu đen báo thù cho đến tận đôi dép tông. “Cô biết vấn đề
của cô là gì không?” cô ta nói, tấn công Georgie mà không cần mào đầu.
“Cô không quan tâm đến mọi người.”
Georgie hầu như không ngủ được, và cô quá kiệt sức để xử lý chuyện
này.
“Bram đã ở lại xưởng phim không về nhà suốt hai đêm qua.” Chaz
tiếp tục tấn công. “Anh ấy thật khổ sở, và tất cả là vì cô. Tôi sẽ không ngạc
nhiên nếu anh ấy bắt đầu hít thuốc trở lại.” Khi Georgie không đáp lại, vài
ngọn lửa giận trong Chaz nhường đường cảm giác nao núng. “Tôi biết cô
yêu anh ấy. Không phải sao, Aaron? Sao cô không quay lại với anh ấy đi?
Rồi mọi thứ sẽ ổn.”
“Chaz, đừng làm phiền chị ấy nữa,” Aaron nói một cách bình tĩnh khi
cậu đi tới sau cô ta.
Georgie chưa từng tưởng tượng ra Aaron sẽ biến thành một người
canh gác kiên định như vậy. Số cân nặng mất đi của cậu dường như đã trao
cho cậu một sự tự tin mới. Hôm thứ Ba, khi câu chuyện của Mel Duffy về
cuộc điện thoại của Georgie xuất hiện, Aaron đã ngay lập tức tấn công bằng