Cô không biết anh sẽ bóp méo chuyện này thế nào, và cô không quan
tâm. Bất kể lời nói dối nào anh thốt ra cũng là lời của anh và cứ để mặc anh
tự xử lý.
“… là chúng tôi đã là nạn nhân của hai ly cocktail pha thuốc lắc, và
chúng tôi về cơ bản đã ghét cay ghét đắng nhau. Chúng tôi đã giả vờ yêu
nhau suốt từ khi ấy.”
Đầu cô ngẩng phắt dậy. Trong một khoảnh khắc cô nghĩ mình đã nghe
nhầm. Bram sẵn sàng đứng ở bậc thềm nhà hàng Ivy và phơi bày tất cả sao?
Hóa ra là, đúng như vậy. Anh kể hết mọi chuyện - một phiên bản cô
đọng, nhưng sự thật vẫn ở đó, cho đến tận cảnh tượng xấu xí trên bãi biển.
Cô nhìn vẻ quyết tâm của quai hàm anh và thấy mình nghĩ đến hình ảnh
những người hùng mạnh mẽ trên màn bạc treo đầy tường văn phòng của
anh.
Đám nhà báo quen với dối trá hơn là lời nói thật, và họ không tin một
từ nào của câu chuyện đó. “Hai người đang lừa chúng tôi, phải không?”
“Không đùa,” Bram nói. “Georgie mới có cái ý tưởng phải sống một
cuộc đời trung thực này. Quá nhiều Oprah rồi.”
“Georgie, cô bắt Bram làm việc này à?”
“Hai người chia tay chưa?”
Họ tấn công đúng như bản chất chó săn của mình, và Bram hét to át
tiếng họ xuống. “Kể từ giờ trở đi, bất kỳ điều gì chúng tôi nói với các bạn
cũng là sự thật, nhưng đừng mong chúng tôi nói với các bạn bất kỳ điều gì
chúng tôi không muốn, kể cả khi chúng tôi có một bộ phim phải quảng bá
và cần sự chú ý của công chúng đi nữa. Còn với tương lai của cuộc hôn
nhân này... Georgie đã sẵn sàng đưa tôi ra tòa, nhưng tôi yêu vợ mình, và
tôi đang cố hết sức để làm cô ấy đổi ý. Đó là tất cả những gì các bạn sẽ
nghe từ hai chúng tôi vào lúc này. Rõ chứ?”