TÌNH ĐẦU HAY TÌNH CUỐI - Trang 487

Máy quay lùi lại. Khuôn mặt của một bé trai trang nghiêm cùng tầm

tuổi đang nắm lấy tay kia của người đàn ông.

Hình ảnh cắt sang một góc rộng hơn quay một người đàn ông cao,

gầy và hai đứa trẻ từ phía sau khi họ băng qua bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng.
Một bóng cây râm mát xuất hiện, một bãi cỏ trải dài, thêm nhiều cây cối.
Vài loại đá nào đấy. Góc quay rộng ra.

Không phải đá.

Georgie ép đầu ngón tay vào môi.

Một nghĩa trang sao?

Bỗng nhiên khuôn mặt của người đàn ông lấp kín khung hình. Skip

Scofield. Anh lớn tuổi hơn, thanh lịch hơn, và chỉnh tề một cách hoàn hảo,
như xu hướng của tất cả người nhà Scofield. Mái tóc ngắn, gọn gàng, bộ
vest đen phẳng phiu, một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm đáng tôn vinh thắt nơi cổ
chiếc áo sơ mi trắng. Và những đường nét đau khổ hằn sâu khắc trên khuôn
mặt điển trai của anh.

Georgie lắc đầu không dám tin. Anh chắc không thể...

“Con không muốn đâu, bố ơi,” bé gái nói.

“Bố biết, con yêu ạ.” Skip bế cô bé lên. Cùng lúc ấy, anh vòng cánh

tay còn lại quanh đôi vai gầy của bé trai.

Georgie muốn hét lên. Nó là một hài kịch! Nó đáng ra phải vui vẻ

chứ!

Giờ đây ba người cùng đứng ở rìa một ngôi mộ chưa lấp đất với

những người đưa đám mặc đồ đen làm nền. Cậu bé vùi mặt vào người bố,
nghẹn ngào nói. “Con đã thấy nhớ mẹ lắm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.