TÌNH ĐẦU TRAO ANH - Trang 113

Trong ngôi nhà của mình, khi cha cô còn sống, chỉ toàn ngập lòng yêu
thương.

Khi cha cô mất, dù mẹ đã khóc một cách tuyệt vọng, mẹ lại càng yêu quý
hai đứa con của mình.

Hai chị em bấu víu vào mẹ, vì mẹ là tất cả những gì yên ổn và đẹp đẽ trong
cuộc đời họ.

Giờ, cô nghĩ, cô và Peter phải đơn côi một mình.

Cô đã rất lo lắng với ý nghĩ là tương lai không còn sự có mặt của John Lyon.

Tối hôm trước, cô đã thao thức rất lâu.

Cô tính toán mãi việc làm sao để kiến ra tiền.

Trước hết là để chăm sóc Peter, rồi cho nó đi học, và trả tiền thuê nhà cho
John Lyon.

Ngôi nhà sẽ phải được sắm sửa đồ đạc, mà cô thì chỉ còn vài thứ.

Khi bác Averil nói với cô là đã bán ngôi nhà, bà ta nói bằng cái giọng cao
ngạo:

- Vì cô sẽ đến ở với tôi, nên cô sẽ chẳng cần phải mang theo thứ gì. Vì vậy
tôi đã bán tất cả.

Lacla đã quì xuống để cầu xin được giữ lại những đồ đạc mà mẹ cô yêu quí.

Cô đã từng thấy nó từ khi được sinh ra.

Có một cái bàn xinh xắn kiểu Pháp mà mẹ cô thường ngồi để viết những bức
thư của bà.

Một chiếc bàn khảm, trên đó cha bày bàn cờ.

Rất nhiều bức tranh, mà mỗi bức đều gắn với một kỷ niệm sâu sắc, cha cô đã
kể cho nghe lịch sử của chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.