TÌNH ĐẦU TRAO ANH - Trang 148

Ánh sáng mặt trời đang phản chiếu trên hàng trăm ô cửa sổ.

Những bức tượng và những chiếc bình đựng tro hoả táng in đậm trên nền
trời xanh.

Một bãi cỏ xanh đậm đổ dốc xuống mặt hồ nước hình bầu dục phía sau ngôi
nhà.

Khi Lacla đang say sưa ngắm nhìn, thì một đàn bồ câu trắng bay qua trước
cửa ngôi nhà và đáp xuống vườn.

Những cây hạnh đào và mộc lan nở đầy hoa.

Hầu tước chờ đợi.

- Còn gì... có thể đẹp hơn thế? - Lacla hỏi - Nó thuộc về ai vậy?

- Về anh! - Hầu tước trả lời.

Lacla cười vang.

- Mẹ và em vẫn thường nói vậy mỗi khi nhìn thấy cái gì đẹp đẽ. Có thể
chúng ta không phải là chủ của nó, nhưng chúng ta có thể giữ mãi vẻ đẹp
của nó trong trái tim và vì vậy nó là của chúng ta - của chúng ta mãi mãi. Và
không ai có thể lấy nó của chúng ta được.

Nàng nói thật say sưa, và Hầu tước biết là nàng đang xúc động.

Chàng không nói gì và cho xe chạy tiếp.

Họ đi qua chiếc cầu bắc qua cái hồ nhỏ.

Khi họ ngược dốc đi lên phía sân trước cửa ngôi nhà, Lacla lo lắng hỏi nhỏ:

- Có lẽ... anh đừng... đến gần thế. Người ta có thể nghĩ, chúng ta không được
lịch sự.

Họ đã đến những chiếc bậc chạy dài đến cửa trước.

Hai người hầu, hẳn đã dõi nhìn khi họ đến gần, vội chạy ra trải thảm đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.