TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 19

Diệp Bổng là người chăm chỉ, mắt anh thấy rõ rang hai chữ lạnh lùng

và khó gần. Lúc đó tôi mới mười sáu tuổi, tuổi trẻ vô địch, vô pháp, vô
thiên, nếu nói điều đó không đáng buồn, không có ảnh hưởng gì thì chỉ là
lừa trẻ con mà thôi. Tôi muốn bỏ chạy. Nhìn vào ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng
ấy tôi chỉ muốn bỏ chạy mà thôi. Nhưng lại nghĩ đến việc sau này tôi không
còn nhìn thấy anh, tôi bèn ngậm đắng nuốt cay.

Chắc là tôi bị bệnh rồi, có khi là bệnh không nhẹ đâu, tôi nghiến răng,

trợn mắt nói: “Không phải năm vòng chứ? Cho dù là năm mươi vòng em
cũng chạy! Chạy đến gãy chân rồi phải bò thì em cũng bò, em không nói
đùa đâu! Em không thể từ bỏ được thầy!”

Nói xong tôi liền chạy ngay, trên thao trường rộng mênh mông đứng

tro trọi một ngọn đèn, ánh sáng lạnh ngắt hắt vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại,
khóc òa lên.

Cả thao trường vang vọng tiếng khóc thảm thiết của tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi khóc vì Diệp Bổng, nhưng tôi không hề biết thời

khắc đó mới chính là thời khắc mọi việc bắt đầu.

Ngày hôm sau, nào là trừ điểm của lớp, nào là phê bình trước toàn

khóa, tôi biến thành tội nhân của lớp, trong lớp cũng phải có khoảng 2/3
người tinh thần tập thể ngùn ngụt muốn ném tôi vào chuồng lợn, 1/3 số còn
lại thì luôn tránh xa tôi hàng trăm mét. Tôi bỗng nhiên biến thành Phong
Vân của cả khóa, đi đến đâu cũng bị dòm ngó, săm soi. Tôi là người mạnh
mẽ, cũng là đứa con gái da mặt mỏng thôi, mỏng hơn tường thành tí thôi.

Chỉ có Hạnh Tử chạy đến an ủi tôi, luôn kề vai sát cánh bên tôi, “Quả

Quả, đừng buồn nữa, tớ nghĩ thầy Diệp không cố ý nhằm vào cậu đâu, cậu
làm vậy thực sực cũng cũng khiến thầy khó xử, thầy là giáo viên, cậu lại
làm loạn như thế, nghe cậu nói như thế thầy đành phải phạt thôi. Diệp Bổng
là người tốt, tớ nghĩ trong lòng thầy cũng không muốn làm căng như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.