TÌNH ĐẦU TRONG VŨ TRỤ - Trang 191

Hồi học đại học, trong phòng giải quẫu và nhà xác bệnh viện có vô

khối xác chết, tôi nghĩ gì là nói luôn ra miệng, “… Mình còn tưởng có ma,
chuyện lớn quá nhỉ?”

“Phì…” Có người bật cười, rồi ngậm ngay miệng lại làm vẻ nghiêm

túc.

Tôi sợ đến không dám thở nữa, ánh mắt của các nữ bác sĩ và y tá sắc

mạnh như hàn phong. Có người tiến lại gạt tuyết đi, thở phào một tiếng, là
tiếng của Vu Nhã Chí, “Không phải người, là một con trâu. Trong rừng này
có nhiều thả rất nhiều trâu, có lẽ vì tuyết rơi nhiều quá không về được nên
bị chết cứng ở đây. Ở đây có thú nuôi thì chắc không còn xa các hộ gia đình
nữa đâu.” Tôi không chú ý có những ai đăng ký, lúc nãy trong xe có hơi ấm
tôi ngủ mơ mơ màng màng. À phải rồi, những chuyện nguy hiểm trùng
trùng thế này anh ta lúc nào cũng xung phong đầu tiên, đúng là rường cột
của quốc gia, là hy vọng của nhân loại.

Vì lúc nãy nhỡ mồm mà giờ không ai để tâm tôi nữa, cho động vật

máu lạnh là tôi đi ở cuối hàng. Đội trưởng Phùng cảm thấy tử khí cứ bao
trùm thế này không ổn, bèn bắt nhịp cho mọi người hát quốc ca.

“Này, có khỏ chịu không?” Manh Manh lại gần hỏi.

Cô ấy bình thường, ngoài đi làm ra thì đến phòng tập để tập thể dục

nhịp điệu và yoga, thể lực tốt hơn tôi rất nhiều.

“Cũng bình thường.” Tôi nói, “Cậu đừng có nói chuyện với tớ tớ là

loại bỏ đi trong đội ngũ thiên sứ áo trắng, lúc này các thiên sứ áo trắng
được bực tớ đấy.”

Manh Manh phì cười, “Cưỡi bạch mã chưa chắc đã là hoàng tử, mà

còn có thể là Đường Tăng. Có cánh chưa chắc đã là thiên sứ, rất có thể lại
là người chim. Cậu xem trong số họ có ai mà không đến đây chỉ vì làm tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.