TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 141

của Maria thì... kiểu tóc bob thời thượng với hàng tóc mái đó thì cười
vào mặt những hiểm nguy, nó đòi được nổi loạn.

Vừa nhìn thấy chiếc lá sen trên tay tôi, cũng không khó thấy lắm, cô

ấy nhoẻn cười. Tôi nhẹ cả người và sợ phải quay lại để nhìn phản ứng
của Adam trong trường hợp tôi báo cho Maria biết sự hiện diện của
anh ta. Cô ấy đưa tay lên miệng và cười lớn, cố gắng không thu hút
quá nhiều sự chú ý, dù tôi đoán trong văn phòng người ta sẽ đồn ầm
lên rằng Maria Harty được gởi một chiếc lá sen.

“Ôi Chúa ơi!” Cô ấy quẹt nước mắt. Chúng là những giọt nước mắt

mừng vui nhưng cũng là vì kí ức đột ngột về một người từ rất lâu rồi.
Cô ấy chìa tay ra cầm chiếc lá. “Đây có lẽ là món hàng kì cục nhất mà
cô từng đi giao đúng không?” Cô ấy cười với tôi. “Chúa ơi, không thể
tin được anh ấy đã làm chuyện này. Tôi tưởng anh ấy quên mất rồi
chứ. Đã rất, rất lâu rồi.” Cô ấy nâng niu chiếc lá sen trên tay. Rồi đột
nhiên xấu hổ, cô ấy nói, “Tôi xin lỗi, cô đâu có cần nghe người ta kể
chuyện đời mình đâu. Tôi chắc cô còn phải đi chỗ khác giao hàng nữa.
Tôi ký ở đâu đây?”

“Maria, tôi là Christine, chúng ta đã nói chuyện điện thoại.”
“Christine...” Trán cô ấy nhăn lại, rồi chợt nhớ ra. “Ôi. Christine.

Đó là tên cô sao? Cô là người đã nghe điện thoại của Adam.”

“Chính là tôi.”
“Ồ.” Maria nhìn tôi từ trên xuống dưới, ước lượng tôi trong mấy

giây. “Tôi không nghĩ cô còn trẻ. Ý tôi là trên điện thoại nghe giọng cô
già hơn.”

“Ồ.” Tôi cảm thấy ấm trong lòng, tôi thích phản ứng này, nhưng

vẫn biết là không nên thế.

Sau đó là một sự im lặng kì cục.
“Anh ấy thật sự đã hái nó cho tôi ư?”
“Đúng thế. Lội xuống hồ trong nhiệt độ dưới không. Ướt nhẹp hết.

Môi tái xanh,” tôi đáp, vẫn cảm thấy cái lạnh khi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.