TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 142

Maria lắc đầu. “Anh ấy điên rồi.”
“Vì cô.”
“Anh ấy nói với cô như vậy hả? Anh ấy vẫn còn yêu tôi?”
Tôi gật đầu. “Anh ấy thật sự rất yêu cô.” Và không biết tại sao cổ

họng tôi thắt lại. Có lẽ tại thời điểm không thích hợp. Tôi đằng hắng.
“Tôi khuyên anh ấy nên gởi kèm hoa nữa, nhưng anh ấy khăng khăng
chỉ bấy nhiêu thôi. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì với cô không.”

Maria nhìn xuống chiếc lá sen và lúc đó mới nhận ra những cánh

môi nhỏ xíu gói trong giấy kính màu đỏ. Adam đã bỏ nó vào vào phút
cuối trước khi tôi bước vào tòa nhà, và đột nhiên tôi hiểu ra. Tôi đã
nhận ra chúng là những mẩu sô cô la nhỏ được rải trên giường trong
khách sạn Gresham.

“Ôi trời,” Maria thì thào khi chợt thấy chúng. Cô ấy cố gắng nhặt

chúng lên nhưng lại không thể cầm chiếc lá khổng lồ bằng một tay.

Tôi đỡ chiếc lá dùm để cô ấy xem những cánh môi nhỏ xíu kia.
“Không thể tin được vẫn còn một ít. Cô biết đây là cái gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Anh ấy đã làm chúng cho tôi vào năm đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Môi đỏ như kiểu là dấu hiệu riêng của tôi vậy.” Cô ấy mở gói giấy và
khi nhìn thấy bên trong có sô cô la, cô ấy bật cười. “Chúng là thật
này!”

“Adam biết làm sô cô la ư?” tôi cười, cảm thấy nghi ngờ. Nếu

Maria muốn tin như vậy thì tôi không nên gieo nghi ngờ vào đầu cô
ấy, nhưng tôi không thể không nghi hoặc.

“Chà, rõ ràng là không phải mình anh ấy mà là cả công ty.” Cô ấy

giơ chúng lên xem xét. “Chúng là mẫu đầu tiên, đáng lý chúng không
bao giờ được thấy ánh sáng ban ngày. Tôi tưởng chúng tôi ăn hết rồi
chứ.”

“Công ty...” tôi nói, cố gắng đoán xem cô ấy đang nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.