TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 144

lời của mình không có vẻ như ăn miếng trả miếng kiểu anh hùng rơm.

“Và công việc đó là gì vậy?”
“Một người bạn,” tôi nói, bước ra xa mấy bước. “Tôi là một người

bạn, vậy thôi.”

Tôi quay lưng đi, cảm thấy mặt đang nóng bừng. Tôi biết ơn cơn

gió lạnh buốt táp vào mặt tôi khi vừa bước ra ngoài. Tôi cứ đi, cảm
thấy Maria đang dõi theo tôi. Tôi mừng được rẽ qua một khúc quanh
ngay khi có thể, để thoát khỏi những bề mặt trong suốt kia và có
những bức tường gạch đặc giữa chúng tôi. Tôi dừng bước ngay lập tức
và dựa lưng vào tường, mắt nhắm tại trong lúc sợ hãi hồi tưởng lại
cuộc nói chuyện. Tôi bị làm sao vậy kìa? Tại sao tôi lại phản ứng như
vậy? Maria làm như thể cô ấy biết điều gì đó về cảm giác của tôi mà
tôi không biết, mà tôi không thể nào cảm thấy. Mục đích của tôi đến
đây là để giúp bọn họ quay lại với nhau chứ không phải để bắt đầu có
tình cảm với Adam. Không thể nào. Ngớ ngẩn.

“Xin chào,” tôi nghe một giọng nói háo hức vang lên sát tai tôi

khiến tôi giật nảy cả mình.

“Lạy Chúa, Adam.”
“Sao vậy? Cô đang khóc sao?”
“Đâu có, tôi có khóc đâu,” tôi nạt. “Tôi nghĩ mình bị cảm lạnh rồi.”

Tôi day day mắt.

“Chà, tôi không ngạc nhiên, bơi lội tung tăng như thế trong ao hồ

lúc nửa đêm. Vậy cô ấy đã nói gì?” Anh ta gần như đang mũi chạm
mũi với tôi trong lúc phấn khích, háo hức nghe kể.

“Anh thấy phản ứng của cô ấy rồi đấy.”
“Đúng thế!” Anh ta vung tay đấm lên trời. “Tuyệt hảo. Hoàn toàn

tuyệt hảo. Cô ấy có khóc không? Trông như cô ấy đã khóc ấy. Cô biết
sao không, Maria không khóc bao giờ nên như vậy là quan trọng lắm.
Các cô nói chuyện lâu lắc – cô ấy đã nói gì?” Anh ta nhún nhảy, nhìn
tôi chằm chằm hòng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho anh ta biết
chính xác chuyện đã tiến triển ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.