TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 146

đời anh ta. Tôi vẫn chưa hiểu phần đó lắm.

“Vậy ra anh là Adam Basil của công ty Sô cô la Basil.” Tôi lắc lắc

đầu, vẫn chưa thể tin được. “Đáng lẽ hôm qua anh phải nói tôi chứ.
Anh cứ chối.”

“Tôi đâu có chối. Như tôi nhớ thì tôi đã nói là ‘Đúng, như thảo

mộc.’”

“Ồ. Chà, khi nào chuyện này xong xuôi anh sẽ phải làm riêng cho

tôi một loại sô cô la làm quà cảm ơn đấy.”

“Dễ thôi. Vị cà phê đen.”
Tôi đảo mắt. “Chẳng độc đáo lắm.”
“Có hình một ly espresso.” Anh ta nỗ lực gây ấn tượng với tôi.
“Tôi hy vọng anh có một đội ngũ thiết kế cừ khôi ở Basil.”
“Tại sao? Đằng nào cô cũng có ăn nó đâu,” anh ta cười lớn.
Trên đường bước đi, chúng tôi im lặng. Tôi phải đóng não tôi lại,

tôi bị đau đầu và suy nghĩ chỉ làm nó đau hơn nên tôi đành để anh ta
dẫn đường. Tôi chụp lấy tay anh ta khi chúng tôi đến cầu Samuel
Beckett; theo bản năng, tôi không muốn anh ta đột ngột lao xuống
nước, dù tôi biết anh ta đang bay trên mây sau khi thấy phản ứng của
Maria. Anh ta không phản đối. Chúng tôi cứ nắm tay như thế và bước
đi trên cầu, và khi đi qua hết cây cầu rồi anh ta vẫn không buông tay.

“Công ty Basil nghĩ anh đang ở đâu?” tôi hỏi.
“Đi thăm bố tôi. Họ nói tôi cứ thong thả. Không biết liệu họ có

đồng ý để tôi yên như vậy suốt phần đời còn lại hay không.”

“Tôi chắc nghe vậy họ sẽ vui hơn nghe về khả năng anh làm việc

kia.”

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sắc lẻm. “Họ không thể biết được.”
“Chuyện anh cố tự sát đó hả?”
Anh ta thả tay tôi ra. “Tôi đã nói cô đừng dùng những từ đó nữa

mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.