TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 147

“Adam, nếu họ biết anh khổ sở tới mức muốn chấm dứt mạng sống

thì tôi chắc nhiều khả năng anh khỏi phải gánh công việc đó.”

“Không thể được, cô biết mà,” anh ta nói. “Đó không phải là lý do

tôi làm việc đó.”

Chúng tôi cùng im lặng một lúc lâu.
“Anh nên đến thăm bố anh.”
“Không phải hôm nay. Hôm nay là một ngày đẹp trời,” anh ta nói,

lại vui hân hoan về kết quả cuộc gặp với Maria. “Giờ đi đâu đây?”

“Tôi hơi mệt, Adam. Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà nghỉ một chút.”
Trông anh ta có vẻ thất vọng, sau đó là lo lắng. “Cô có sao không?”
“Không sao.” Tôi gật đầu, cần phải tỏ ra phấn chấn. “Tôi chỉ cần

chợp mắt một chút là lại khỏe ngay thôi.”

“Tôi đã gọi Pat đến đón chúng ta rồi.”
“Pat là ai?”
“Tài xế của bố tôi.”
“Tài xế của bố anh?” tôi lặp lại.
“Chà, bố tôi đang nằm viện, ông ấy sẽ chẳng cần tài xế đâu, còn xe

của cô thì khỏi bàn tới đi. Thế là tôi gọi Pat. Đằng nào ông ta cũng
chán quanh quẩn chờ đợi rồi.”

Ít lâu sau, Pat trờ tới trên một chiếc Rolls-Royce trị giá hai trăm

năm mươi ngàn đô. Tôi không biết nhiều về xe cộ, nhưng dù Barry
chẳng có niềm đam mê thật sự nào trong đời, anh ấy vẫn biết về xe cộ,
nhất là những chiếc xịn mà dường như toàn “lũ hợm” cầm lái. Theo
Barry, Rolls-Royce lại là lựa chọn của những kẻ hợm hĩnh nhất. Tôi
chào Pat và leo lên xe. Trong xe ấm áp tuyệt vời sau khi tôi đã dầm
mình ngoài trời lạnh cóng. Adam chưa đóng cửa xe; anh ta đang nhìn
tôi chăm chú, gương mặt lộ vẻ ân cần.

“Sao?” tôi hỏi.
“Cánh hoa hồng,” anh ta nói.
“Tôi yêu cánh hoa hồng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.