TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 183

thuốc.”

Tôi sướng rơn vì lời khen. Đó là điều tử tế nhất anh ta từng nói với

tôi, không còn coi tôi là thứ chắn đường sống của anh ta. Thay vì nói
gì đó hay ho, tôi chuyển sang chế độ trị liệu. “Anh có bao giờ phải
uống thuốc chống trầm cảm chưa?”

Anh ta suy nghĩ một chút, chuyển thành vai bệnh nhân, người bị

hỏi. “Một lần. Tôi đến một phòng khám tư, tả cho ông bác sĩ cảm giác
của tôi và được kê thuốc. Nhưng nó không tác dụng với tôi như tôi
mong muốn. Sau một hay hai tháng gì đó tôi thôi không uống nữa.”

“Vì chúng không giải quyết được gốc rễ,” tôi nói.
Anh ta nhìn tôi và tôi có thể thấy nhận xét của tôi làm anh ta khó

chịu. Anh ta biết tôi sẽ lại giục anh ta đến gặp một bác sĩ tâm lý, thế
nên tôi lùi lại một bước.

“Và làm bánh là cách hoàn hảo để nhổ rễ.” Tôi cười.
“Đương nhiên, vì cô biết chính xác mình đang làm gì mà,” anh ta

nhẹ nhàng nói.

“Đương nhiên.”
Chúng tôi cứ thế không nói gì một lúc, và tôi tự hỏi liệu có phải đó

là lúc để tôi thừa nhận rằng mình cảm thấy ngoài tầm giải quyết, hay
liệu anh ta ngụ ý như vậy là một sự thừa nhận đủ rồi. Như thể ngửi
thấy có điều gì đó sắp đến, anh ta bừng tỉnh khỏi cõi mê và phá vỡ sự
im lặng.

“Đi thôi, đi làm đường trang trí nào.”
Trước khi trang trí bánh, chúng tôi phải lấy nó ra khỏi lò trước.

Bánh của chúng tôi là cái duy nhất trong lớp bị xẹp ở giữa. Như có
phép, ngay khi nó vừa được lôi ra khỏi lò, chính giữa cái bánh lún
xuống ngay trước mắt chúng tôi kèm theo tiếng xì thật nhỏ.

Nhưng chúng tôi vẫn kích động đến mức tôi suýt nữa tè ra quần và

cô giáo, bằng một cách lịch sự nhưng cương quyết, yêu cầu chúng tôi
ra khỏi lớp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.