TÌNH LOẠN - Trang 106

- Điều đó thì...
Vũ Bội ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp:
- Chúng ta đều là con nhà danh giá, cần phải giữ thể diện mới được, vả lại
kết hôn là chuyện đại sự trong đời người. Do đó, anh thiết nghĩ, phải cần
tới năm ngàn đồng mới đủ để chi dụng.
- Năm ngàn đồng! Tôi buột miệng kêu lên. Em đi làm việc suốt cả năm trời
cũng không kiếm nổi số tiền ấy thì đào đâu cho ra năm ngàn đồng bây giờ?
Vũ Bội hạ thấp giọng nói:
- Nhưng ở nhà em có tiền mà.
- Ngoại trừ nữ trang ra, tất cả tiền bạc của mẹ em đều gởi hết ở ngân hàng
rồi.
- Thế thì hãy đến ngân hàng mà lãnh tiền ra. Em cứ đánh liều ăn cắp chi
phiếu của mẹ em mà chớ nói cho bà biết. Chờ đến khi thành hôn xong anh
sẽ bán đồ đạc kiếm tiền, rồi sau đó sẽ lén gởi tiền vào trả cho bà, như vậy
chỉ có trời mới biết nổi.
Tôi nghe nói mà lòng không khỏi xao động.
Vũ Bội cười và tiếp luôn:
- Y Sa, sau khi thành hôn xong, chúng ta sẽ tìm một căn phòng có đủ tiện
nghi mà ở, đời sống của chúng ta há chẳng sung sướng và hạnh phúc sao?
Tuy nhiên, em cần phải đưa tiền cho anh trả các phí dụng về hôn nhân, nếu
không anh sẽ bị mất mặt đấy.
Tôi nhận thấy Vũ Bội nói rất hữu lý nên không ngần ngại đáp ứng điều
chàng mong muốn ngay.
Khi từ trong quán "Kha Nhĩ Đăng" ra, Vũ Bội mở cửa xe cho tôi lên. Nhìn
chiếc xe hơi lộng lẫy ấy, tôi càng có lý do để tin chắc rằng Vũ Bội sẽ không
bao gờ lường gạt tôi số tiền năm ngàn đồng ấy. Chàng có xe hơi, có chức
nghiệp, có ngôi biệt thự nho nhỏ ở ngoại ô và còn có cả chiếc ca nô nữa thì
chẳng lẽ chàng lại lường gạt năm ngàn đồng bạc của tôi sao?
Thế là mỗi buổi tối, tôi đều ở trong phòng, luyện tập ký chữ ký của mẹ tôi
trên chi phiếu sao cho giống. Cuối cùng tôi ký rất giống chữ ký của bà, rồi
tôi đi một mình đến ngân hàng để lãnh tiền ra.
Tôi đã thành công trong việc lấy số tiền năm ngàn đồng trong ngân khoản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.