TÌNH LOẠN - Trang 105

Vũ Bội chờ tôi đọc xong bức thư liền nói:
- Y Sa, nếu trông vào cái bề ngoài của anh thì anh có vẻ nhiều tiền lắm,
nhưng thực ra thì trong túi anh chẳng có tiền. Như hiện nay, cha anh không
còn đủ sức để giúp đỡ anh về mặt kinh tế nữa thì... anh không biết phải làm
thế nào để kết hôn với em đây, nên anh hết sức buồn lo.
Tôi ngồi lặng yên, không biết phải nói sao bây giờ.
Vũ Bội nhìn tôi rồi nói tiếp:
- Nếu như em nhất định cùng anh kết hôn thì anh chỉ còn cách là bán xe hơi
mà thôi. Nhưng... đó không phải là lối thoát lâu dài được. Do đó mà anh
thấy nên tạm thời ngưng nói chuyện đến vấn đề hôn nhân là hơn!
Tôi mở to đôi mắt nhìn Vũ Bội lom lom:
- Vậy thì phải làm sao đây?
- Đó là điều không thể được rồi. Tuy nhiên, ngoại trừ việc bán xe ra, còn có
một biện pháp khác.
- Anh cứ nói thử xem!
- Em hãy lấy của mẹ em một số tiền để chúng ta làm phí dụng trong cuộc
kết hôn. Sau đó chờ anh kiếm tiền mà trả lại cho mẹ em.
Lời đề nghị của Vũ Bội thật là hoang đường. Đồng thời, nó còn làm cho tôi
cảm thấy nhục không ít nữa vì tôi về làm vợ chàng mà còn phải bỏ tiền ra
để làm hôn lễ thì tôi là hạng gái như thế nào? Vì thế mà tôi cảm thấy tức
giận bừng bừng trong lòng.
Vũ Bội vội vàng tươi cười nói:
- Cái đề nghị ấy thật ra anh không hề có suy nghĩ trước, mà anh chỉ thuận
mồm nói ra thế thôi, nên anh thiết tưởng em không nên giận anh làm gì.
Nụ cười đầy quyến rũ của chàng lúc ấy thật chẳng khác nào một gáo nước
lạnh làm dập tắt cơn phẫn nộ trong lòng tôi ngay.
Tôi uống một hớp cà phê, suy nghĩ giây lát và nhận thấy cái đề nghị của
chàng cũng đáng để tâm tới lắm. Vả lại, tôi đã có con rồi, nếu tôi không kết
hôn thì tôi sẽ trở thành một người mẹ không chồng thì còn mặt mũi nào
nữa.
Bởi thế mà tôi chỉ còn mỗi cách là đành thỏa hiệp với chàng:
- Theo anh thấy thì chúng ta cần phải có bao tiền để làm hôn lễ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.