TÌNH LOẠN - Trang 121

QUỲNH DAO

Tình Loạn

Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ

Chương 11

Từ khi bị Vũ Bội lường gạt, tôi phát giác ra rằng con người trong xã hội
đều gian ác cả. Tôi nhìn ai cũng bằng cặp mắt đầy nghi kỵ, ác cảm.
Nhưng thật ra, đâu phải ai cũng gian ác hết, mà vẫn còn có những người
thiện lương như người tài xế taxi già ấy chẳng hạn. Đó chẳng qua là tôi
chưa gặp được người lương thiện mà thôi.
- Tôi còn nhớ trong quyển nhật ký của cô gái người Do Thái tên Anne-
Phrance có câu: "... Con người vốn lương thiện" Lúc sắp chết mà Anne-
Phrance còn tin tưởng như thế thì tại sao tôi không giữ vững niềm tin ấy để
mà tiếp tục sống?
Thật vậy, tôi cần phải sống. Năm nay tôi mới có 20 tuổi, tôi sẵn sàng chờ
đợi thêm một năm, hai năm, năm năm, mười năm nữa để tìm cho ra người
nào chân thành yêu thương tôi...
Thế nhưng, Vũ Bội đã lường gạt năm ngàn đồng của tôi thì tôi cần phải đòi
lại mới được. Tôi gọi điện thoại đến tửu lầu, nhưng chẳng có anh ta ở đó.
Tôi bắt buộc phải đến tận nhà Vũ Bội ở Cửu Long để tìm anh tạ Nhưng vợ
Vũ Bội cho biết: "Từ mấy ngày nay Vũ Bội không về nhà, nhưng có điện
thoại về. Chẳng hay cô tìm Vũ Bội có chuyện chỉ".
Tôi không muốn nói cho vợ Vũ Bội biết là tôi đã bị anh ta lường gạt. Nên
buộc lòng phải nói dối:
- Thưa bà, không có chuyện chi cả. Chẳng qua vì thuận đường nên tôi ghé
vào đây để thăm anh ấy thế thôi.
Vợ Vũ Bội chỉ cười mà chẳng nói gì.
Tôi liền thừa cơ hội ấy mà dò xét những sự bí mật của Vũ Bội luôn thể. Tôi
nói:
- Vũ thái thái, tôi có tin này muốn báo cho bà biết.
Vợ Vũ Bội lật đật hỏi:
- Có tin gì vậy cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.