TÌNH LOẠN - Trang 148

Nói đến đây, Trình Diệu Quang xúc động đến rưng rưng nước mắt. Tôi
cũng nhìn chàng bằng cái nhìn xót xa thương hại cho chàng.
- Khi ở tù ra - Trình Diệu Quang nói tiếp - tôi không còn mặt mũi nào để
trở về nhà nữa. Thế là tôi đi tìm cô gái điếm ấy với hy vọng cô ta sẽ cho tôi
mượn một ít tiền để sinh sống, nhưng tôi hoàn toàn thất vọng. Lúc bấy giờ
tôi mới phát giác ra cô ta sống chung với một lão già mập mạp, đầu sói. Cô
ta còn tiết lộ cho tôi biết một sự bí mật...
Tôi hiếu kỳ hỏi:
- Sự bí mật gì?
- Cô ta nói rằng cái hoàn cảnh của cô ta rất là xáo trộn. Chính ông Trình
Như Hải đã dụ cha cô ta đánh bạc, kết quả ông Trình Như Hải đã ăn bạc
chiếm trọn cả gia tài của cha cô ta khiến ông này phải lao đầu xuống biển
tự tử. Trong tình thế đó, cô ta phải bỏ học để đi làm điếm mà sống. Về sau,
cô ta biết được tôi là con trai của ông Trình Như Hải, nên cô ta có ý định trả
thù cho cha... Hừ, dù sao cũng chớ nên trách cô ta luân lạc phong trần như
thế cũng là do một tay của ông Trình Như Hải tạo ra mà thôi.
Tôi chua xót nói:
- Nhưng anh đâu phải là con ruột của ông Trình Như Hải. Cô ta không nên
trả thù anh như vậy.
Ngừng lại một chút, tôi hỏi tiếp:
- Thế lúc bấy giờ anh sinh sống như thế nào?
- Thì đi lang thang khắp nơi.
- Anh đã tìm không ra việc làm à?
- Chỉ vì tôi đã thụt két ở tù mới ra, nên không một ai dám giới thiệu cho tôi
đi làm cả.
- Như vậy thì anh tránh sao khỏi bị đói hằng ngày?
Chàng cười buồn:
- Không. Tôi không bị đói.
- Không à? Thật thế ư?
- Thật. Tôi đã đi khắp nơi để tìm việc làm và kết quả tôi đã tìm được một
công việc là theo học làm bánh mì tại một tiệm bánh mì ở gần nhà Y Sạ Ồ,
công việc đó thật là khổ sở! Trời chưa sáng thì tiệm đã mở cửa rồi. Tôi ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.