TÌNH LOẠN - Trang 149

chưa kịp dậy thì ông chủ đã đánh thức mình dậy. Tôi dụi mắt mấy cái, rồi
nằm ngủ trở lại thì ông ta quát mắng ầm ĩ, khiến tôi phải thức luôn. Ngày
nào tôi cũng bị mắng chửi và ngày nào cũng bị lôi dậy rất sớm. Trong thời
gian tiệm mới mở cửa vào buổi sáng sớm, tôi cảm thấy chán nản vô cùng,
không thiết sống nữa và chỉ muốn chết mà thôi...
Tôi mỉm cười:
- Nhưng rồi anh chẳng chết chóc gì cả.
- Chỉ vì Y Sa là lý do để tôi tiếp tục sống vậy.
Tôi đưa mắt nhìn Trình Diệu Quang đăm đăm.
Chàng lim dim đôi mắt như cố nhớ về dĩ vãng:
- Lúc bấy giờ tôi đã gặp Y Sa và âm thầm yêu Y Sạ Một hôm tôi đã làm
gan mời Y Sa đi xem phim và được Y Sa nhận lời thì tôi cảm thấy vui
sướng vô cùng. Nhưng, khi tôi cùng Y Sa vào ngồi trong rạp hát thì tự khắc
tôi cảm thấy tự ty ngay...
- Chỉ vì anh đã hại một cô gái? Chỉ vì anh là một người học làm bánh mì?
Trình Diệu Quang gật đầu. Tôi mỉm cười.
Chàng buồn rầu nói tiếp:
- Tự ty như một bóng ma, nó cứ ám ảnh tâm hồn tôi mãi, mà tôi vẫn không
sao diệt trừ được. Y Sa, tôi đã nghĩ rằng con người không nên phạm tội lỗi.
Tuy người khác sẵn sàng tha thứ cho mình, nhưng còn mình thì lại không
thể nào tự tha thứ được.
Tôi mỉm cười. Chàng ngước mặt lên nhìn trời rồi nói:
- Trời đã tối rồi, chúng ta cần phải đi nghỉ. Rất cám ơn Y Sa đã giúp tôi làm
việc.
- Không có gì, anh chớ bận tâm. Nếu không làm việc tiếp anh, thì buổi tối
tôi cũng chẳng làm sao mà ngủ được.
Chàng đưa tay nắm lấy tay tôi nói:
- Y Sa hãy nhìn xem, cảnh sắc lúc mặt trời sắp lặn thật là tráng lệ.
- Phải tịch dương thật đẹp, nhưng rất tiếc là đã cận hoàng hôn rồi.
- Nhưng đó là thời gian đẹp đẽ nhất trong một ngày. Cũng như đời người
chỉ cần có một giai đoạn huy hoàng nhất, dù giai đoạn đó là ngày hay một
tuần lễ cũng đủ làm cho người ta hãnh diện lắm rồi. Tuy nhiên, cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.