TÌNH LOẠN - Trang 165

hắn sẽ hồi tâm đổi ý và để cho hắn lường gạt cô một lần nữa, phải không?
Nghe Trình Diệu Quang nói đến đấy, tôi vụt mở to đôi mắt nhìn chàng lom
lom, rồi “bốp" một tiếng tôi giáng cho chàng một tát tay và gay gắt thốt:
- Tôi không bằng lòng cho anh đề cập đến tên Vũ Bội trước mặt tôi nữa,
anh nghe không?
Chàng ngượng ngùng cúi đầu lặng thinh.
Sau khi đánh chàng một tát tay xong, cơn phẫn nộ trong lòng tôi như dịu
xuống ngaỵ Tôi ân hận nhìn chàng và nhẹ giọng nói:
- Xin anh hãy thứ lỗi cho tôi.
Chàng cười buồn:
- Đó là lỗi của tôi. Lẽ ra, tôi không nên nhắc đến tên Vũ Bội trước mặt Y
Sa mà chạm đến vết thương lòng của Y Sa.
- Tôi biết anh chỉ vô ý thôi.
- Đó chẳng qua là vì tôi quá bực tức khi nghĩ rằng Y Sa đã coi thường tôi.
Tôi mỉm cười, rồi bỏ đi lên lầu.
Chàng vụt lớn tiếng gọi theo:
- Y Sa, tôi muốn Y Sa chớ có hiểu lầm tôi...
Tôi quay đầu lại nhìn chàng và hỏi:
- Anh muốn nói sao?
- Người tôi yêu là Y Sa, chứ không phải Điền Tích Xuân. Tôi đã ngồi đây
chờ Y Sa suốt cả buổi tối nay chính là để nói với Y Sa câu ấy.
- Tôi đã biết rồi.
- Tôi chỉ e ngại Y Sa hiểu lầm tôi mà thôi.
- Anh cho rằng tôi là kẻ mù ư?
Chàng mỉm cười. Tôi trầm ngâm một lúc, rồi vụt nói với chàng:
- Ngày mai, anh có rảnh không?
- Dù không có rảnh, tôi cũng vẫn rảnh được.
- Tôi có chuyện muốn bàn với anh. Vậy xế trưa ngày mai chúng ta hãy đến
quán trên Xã Kỳ Sơn mà uống trà nói chuyện, được không?
Chàng hứng thú nói:
- Mấy giờ?
- Ba giờ thì gặp nhau tại đó. Người nào đến trước thì ngồi chờ. Anh nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.