TÌNH LOẠN - Trang 217

hồi nhãn tuyến của chàng lại.
Cái nhìn của chàng thật đặc biệt, nó cơ hồ như có từ tính, hấp dẫn tôi một
cách lạ lùng, khiến tôi phải né tránh cái nhìn ấy đi.
Tôi cũng muốn hỏi thăm về cái cận huống của chàng, nhưng rồi tôi chẳng
có can đảm để hỏi nữa.
Cô nữ hộ tá bỗng bước vào trong phòng. Cô ta mỉm cười như muốn nói
rằng: ông bà đã nói chuyện hơi nhiều rồi.
Tôi bèn nói với Trình Diệu Quang:
- Xin cám ơn anh đã đến thăm tôi.
Chàng đưa mắt nhìn cô nữ hộ sĩ, rồi nói:
- Y Sa, tôi về nhé!
- Vâng, tái kiến.
Khi ra tới cửa, chàng còn quay đầu lại nói:
- Y Sa ráng mà tịnh dưỡng nhé, khi Y Sa xuất viện, tôi sẽ lại thăm Y Sa
sau.
Tôi nở một nụ cười để thay câu trả lời.
Khi cô nữ hộ tá đi rồi, trong phòng thật là tịch mịch. Tôi cô đơn nằm trên
giường, nhìn những cánh hoa "Vô Vong Ngã" trong bình mà không khỏi
bùi ngùi cảm động đến rơi lệ khi nghĩ tới người đã tặng hoa.
Sự xuất hiện của Trình Diệu Quang đã làm tăng cường thêm sự can đảm để
sống của tôi.
Tôi vùi đầu vào chiếc gối và nằm nghĩ ngợi miên man.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.