TÌNH LOẠN - Trang 227

Chàng nói chẳng ra lời, mặt tái xanh hẳn đi và đầy mồ hôi.
Tôi run giọng hỏi chàng:
- Tìm... tìm... một ông bác sĩ... hả anh?
Vĩnh Trọng cố nín thở, đôi môi mấp máy nhưng nói chẳng ra lời. Tôi liền
đi lấy ngay một cây bút và một tờ giấy đưa cho chàng. Chàng ghi ra tờ giấy
một con số điện thoại, rồi viết thêm ba chữ:"Bành Y Sinh".
Thế là tôi lập tức gọi điện thoại cho Bành bác sĩ. Khi đường giây điện thoại
đã thông, tôi nghe có tiếng chính bác sĩ họ Bành trả lời. Tôi liền báo cho
ông biết Vĩnh Trọng đang bị bệnh và hy vọng ông ta sẽ tới ngay để điều trị
cho chàng.
- Được rồi, tôi sẽ đến ngay lập tức. Bác sĩ Bành đáp.
Độ mười phút sau thì bác sĩ Bành cùng người nữ trợ tá của ông ta đến nơi.
Ông ta có vóc người mập mạp, đầu hói và mang cặp kính trắng gọng vàng.
Đây là lần đầu tiên tôi mới gặp ông ta mặc dù ông là bạn thân của Vĩnh
Trọng.
ông ta ra lịnh cho cô nữ trợ tá hãy cởi y phục Vĩnh Trọng ra, rồi ông mang
ống nghe vào, nghe trên ngực chàng.
Tôi đứng lặng yên bên cạnh theo dõi việc làm của ông với nỗi lo lắng vô
biên.
Sau khi khám được một lúc, bác sĩ Bành quay sang tôi, nói:
- Tốt hơn hết, chị hãy lập tức đưa anh ấy đến bịnh viện ngay đi.
- Bệnh tình anh ấy nghiêm trọng lắm à?
Bác sĩ Bành lạnh lùng nhìn tôi, lắc lắc đầu, và muốn nói điều gì đó nhưng
lại thôi. Mãi một lúc sau, ông mới nói một câu:
- Chị hãy mau đưa anh ấy đến bịnh viện đi.
- Tại sao?
Bác sĩ Bành không trả lời, mà chỉ day lại nhìn Vĩnh Trọng đang nằm trên
giường.
Vĩnh Trọng lại viết mấy chữ ra giấy cho ông ta xem. Ông ta tiếp lấy tờ giấy,
xem một lúc, rồi đưa bàn tay trái lên bịt lấy miệng mình trong khi đôi mắt
ông ngước nhìn lên trần nhà đăm đăm mà chẳng nói lời nào.
- Vĩnh Trọng viết gì thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.