TÌNH LOẠN - Trang 258

hơn?
Mẹ tôi lặng thinh, nhưng hai tay bà run rẩy, chứng tỏ bà ta đang tức giận
lắm. Tôi trầm giọng nói tiếp:
- Chúng ta sống cực khổ đến thế nào, chúng ta cũng vẫn chịu đựng được.
Chúng ta ở trong một ngôi nhà chật hẹp, ăn mì gói trừ cơm cũng chẳng sao.
Nhưng còn chứng bịnh của cha, chúng ta không thể nào không kiếm tiền để
lo chạy chữa cho cha được.
Mẹ tôi nói với giọng oán trách:
- Nhưng chứng bịnh của cha mày đã vô vọng rồi chỉ có chết đi là tốt nhất.
Cứ nửa sống nửa chết như vậy để làm khổ lụy quá nhiều cho chúng ta.
- Mẹ, con xin mẹ chớ nên nói như thế.
- Hừ, mày tốt đối với cha mày thật. Cha mày ra đi từ khi mày còn nhỏ,
chẳng hề lo lắng gì cho mày hết. Vậy mà bây giờ mày đối xử tốt với ổng
như vậy thì lạ thật.
- Chẳng có gì lạ hết. Ông là cha của con.
- Thế còn tao là gì của mày?
- Mẹ là mẹ của con.
- Nhưng bịnh trạng của cha mày vô phương cứu chữa. Hiện tại gia đình
mình khốn khổ như thế này cũng là vì chứng bịnh của ông ấy.
- Mẹ, con xin mẹ chớ nên nói như thế nữa. Mẹ chớ nên nghĩ đến hiện tại,
hãy nghĩ đến quá khứ là hơn. Trong quá khứ, mẹ con mình sống an nhàn
sung sướng là nhờ ai? Có phải nhờ đồng tiền của cha từ bên Pháp gởi về
không?
- à, tao cho mày đi ăn học để rồi giờ này mày dạy tao, phảin không?
- Không, con chỉ muốn cho mẹ hiểu, thế thôi.
- Ừ, thì mày phải, mày có lý, con mẹ mày sai. Mẹ mày nói hoàn toàn sai.
Mẹ tôi nói xong câu đó thì quay bỏ đi. Bầu không khí trong nhà thật là
buồn thảm, nặng nề.
Tôi mở chiếc sắc tay, lấy ngàn rưởi đồng đưa cho mẹ tôi, còn giữ lại năm
trăm đồng để may sắm y phục.
Thấy ba tờ giấy năm trăm, mẹ tôi ngạc nhiên trố mắt nhìn tôi đăm đăm. Tôi
bên giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.