TÌNH LOẠN - Trang 30

khỏi chỗ ngồi. Tôi liền nói:
- Vũ Bội, anh chớ nên giận tôi như thế.
Vũ Bội cau mày nói:
- Tôi không thể nào không giận em được! Em hãy nói đi, Y Sa, em hãy nói
cho tôi biết là có phải thằng thanh niên ấy đẹp trai hơn tôi không?
Tôi không trả lời, mà vẫn không ngớt cúi đầu nhìn xuống đất. Tôi không
hiểu được Vũ Bội có một ma lực nào hấp dẫn được tôi, phải chăng đó là cái
bề ngoài anh tuấn của chàng tả Hay đó là cái thái độ Ôn hòa, lễ mạo của
chàng? Hay đó là cái tiếng hát đầy tình tứ của chàng? Hoặc giả đó là cái
danh vọng của chàng?
- Y Sa, hãy đi với tôi? Vũ Bội nói với giọng truyền lệnh.
Trong cái giây phút ấy, tôi bỗng trở thành yếu đuối lạ thường. Tôi cằm lấy
chiếc sắc tay và quay đầu lại nhìn Trình Diệu Quang một cái. Vũ Bội nắm
mạnh lấy tay tôi và kéo tôi đi theo chàng. Tôi chợt phát giác ra lúc bấy giờ
nhiều người khách đang nhìn chúng tôi đăm đăm, nên tôi chỉ biết cúi gầm
mặt xuống và đi ra khỏi quán.
Bóng đêm đã bao phủ khắp nơi. Khi chúng tôi ra đến bên cạnh chiếc xe, Vũ
Bội chẳng buồn mở cửa xe cho tôi nữa. Tôi nhìn chàng, chàng cũng nhìn
lại tôi, rồi kế đó chàng vụt nhanh nhẹn ôm lấy tôi.
- Anh làm gì vậy? Tôi buột miệng cất tiếng hỏi.
- Anh muốn hôn em trong lúc này. Chàng thẳng thắn đáp.
- Nhưng tôi không thể tùy tiện để cho nam nhân hôn tôi được!
- Thế nhưng... anh yêu em!
Tôi cố chống chế nói:
- Vũ Bội! Tôi không thể...
- Không thể à? - Chàng ôm đại lấy tôi. - Em định để dành cái hôn cho ai
chứ?
- Để dành cho người mà tôi yêu.
Chàng cười hòa:
- Nhưng anh chính là người mà em yêu.
Tôi đứng lặng người đi. Tôi thích Vũ Bội, điều này không thể chối được.
Tôi thích chàng ở chỗ chàng dám nghĩ dám làm, chàng có một cá tính rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.