TÌNH LOẠN - Trang 32

không buồn trả lời chàng. Vũ Bội bèn đem những câu chuyện vui cười kế
cho tôi nghe, khiến tôi không sao nén lòng được nữa nên cuối cùng phải bật
cười. Nhưng tôi lại nói:
- Nếu anh tiếp tục kể chuyện ấy nữa, anh hãy cho tôi xuống xe ngay đi!
Vũ Bội không còn dám nói nữa.
Tôi nhớ lại cái cảnh tượng hôn nhau vừa rồi mà lòng tôi không khỏi cảm
thấy ngọt ngào thích thú. Cái hương vị của nụ hôn khiến người ta rung
động và xao xuyến tận đáy lòng. Tôi cứ ngồi yên và ôn từng chút một.
Xe hơi đã dừng lại. Tôi trở về với hiện tại và quay đầu nhìn ra, nhưng nơi
đây lại không phải là nhà tôi.
- Đây là đâu vậy? Tôi kinh ngạc hỏi.
Vũ Bội tươi cười nói:
- Y Sa, đây không phải là nhà em đâu. Mà chính là nơi anh làm việc đó.
Anh mời em dùng cơm với anh vì em chưa dùng cơm tối.
- Không. -Tôi lắc đầu nói. - Vũ Bội, tôi muốn về nhà thôi.
- Nhưng em chẳng đã nói rằng em thích nghe anh hát sao?
- Không, tôi chỉ muốn về nhà thôi.
Vũ Bội bước xuống xe và đi ra phía cửa sau, nói với tôi:
- Em sợ bị mẹ quở trách, phải không?
Tôi bừng bừng tức giận, vì tôi rất ghét kẻ nào cho rằng tôi là một cô bé con
như thế. Tôi lớn tiếng nói:
- Vũ Bội, tôi đã hai mươi tuổi rồi, anh nên biết như thế!
- Hai mươi tuổi đã là cái tuổi pháp định tự lập rồi. Cô bé, đừng quên rằng
cô chỉ còn một năm nữa là sẽ không còn bị mẹ cô quản thúc nữa.
Tôi khẽ buông một tiếng thở dài và đưa mắt nhìn Vũ Bội mà chẳng nói gì.
- Tiểu thơ, một khi cô đã nhất định đòi về nhà thì tôi chẳng còn cách nào
khác cả. Nhưng chẳng qua tôi cần phải lên sân khấu để hát đến nơi rồi, xin
cô hãy thứ lỗi cho tôi không thể đưa cô về được.
- Thế anh định bỏ tôi ở đây à?
- Dù sao tôi cũng còn có lòng thương hương tiếc ngọc chứ!
Tôi phát ra một tiếng hừ bằng giọng mũi.
Vũ Bội chuyển mình đưa tay vẫy một chiếc taxi dừng lại, rồi mở cửa xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.