TÌNH LOẠN - Trang 33

cho tôi leo lên, sau đó chàng móc trong túi ra một tờ giấy bạc mười đồng,
trao cho người tài xế:
- Xin anh hãy đưa cô này về nhà giùm.
Rồi day sang nói với tôi:
- Rất tiếc là anh không thể đích thân đưa em về nhà được, đừng buồn anh
nhé.
- Không có gì quan trọng.
- Hôm nào em rảnh rỗi có thể đến đây nghe anh hát?
- Hãy gọi điện thoại hỏi tôi.
- Nhưng anh đâu đã biết số điện thoại của em?
Thế là tôi viết ngay đia chỉ sở làm của tôi cùng số điện thoại ở nhà tôi mà
trao cho Vũ Bội.
- Nhưng điện thoại đến nhà em có tiện không?
Tôi hơi ngạc nhiên vì tôi không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói ấy. Tôi suy
nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Mẹ tôi đã đồng ý cho tôi luyến ái rồi.
Vũ Bội cười, rồi nhìn tôi, nói:
- Hãy để anh hôn em một chút.
- Không! Tôi lúng túng đẩy đầu chàng ra.
Chàng đưa tay vuốt mũi tôi một cái và cười nói với tôi:
- Vãng an, Y Sa!
Chiếc xe chạy vụt đi.
Tôi trầm ngâm hồi tưởng lại những giờ phút đầy khoái lạc bên cạnh Vũ
Bội. Tuy nhiên tôi và chàng đã quen biết nhau quá ngắn ngủi, nhưng chàng
đã đem đến cho tôi biết bao nhiêu là hồi ức ngọt ngào, êm ái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.