TÌNH LOẠN - Trang 69

Mẹ tôi mỉm cười nói:
- Miễn con đừng nghĩ đến chuyện không vui ấy nữa là con vui vẻ ngaỵ Con
đã gây gổ với người bạn trai ấy, cậu ta không gọi điện thoại hẹn hò với con
thì con cần phải đích thân gọi điện thoại cho cậu tạ Nếu như ấy nấy cũng
đều kiêu ngạo cả thì đâu có ai chịu nhường nhịn ai. Vậy là câu chuyện sẽ
hỏng hết.
Tôi nhếch nở một nụ cười buồn.
- Mẹ nói có đúng không nào? Mẹ tôi hỏi.
Tôi lại nở một nụ cười héo hắt.
Tôi cười vì mẹ tôi đã không hiểu được tâm sự của tôi như thế nào. Bà có
biết đâu tôi đã hai lần đổ vỡ trên bể ái tình rồi.
Tuy nhiên, không muốn để cho mẹ tôi thúc giục nữa, tôi đành đi theo bà
đến phòng khách. Nơi đây, tôi vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ ngợi đến Vũ Bội
và Trình Diệu Quang.
Trong nhất thời quá cảm xúc, tôi không sao dằn được cơn xúc động trong
lòng, nên khóc nấc lên. Tôi vội vàng bỏ miếng bơ xuống, đứng lên và đi
ngay vào trong phòng, lên giường nằm và òa ra khóc nức nở. Tôi than thở
một mình:
- Ta đã mất tình yêu rồi. Ta đã mất tình yêu rồi.
Tôi vừa khóc vừa than thở, một lúc sau, tôi cảm thấy mệt mỏi, nên mơ
màng nhắm mắt lại. Đến khi tỉnh dậy, tôi nhìn lên chiếc đồng hồ reo trên
bàn, thấy đã hai giờ trưa rồi.
Tôi uể oải ngồi vào bàn hóa trang, thấy gương mặt xanh xao và hốc hác của
mình hiện ra trong tấm gương soi. Tôi đưa hai bàn tay lên sờ vào đôi má
của mình và chợt phát giác đôi gò má hơi nhô cao, đôi mắt của mình lờ đờ,
không còn long lanh sáng nữa, và gương mặt của mình mất hẳn vẻ vui tươi.
Tôi chỉ là một cô gái u sầu, buồn thảm mà thôi.
Tôi đứng dậy, đến bên cạnh cửa sổ và lặng lẽ ngắm cảnh bên ngoài đường
một lúc. Thế rồi, tôi quyết định phải đi ra ngoài mới được. Tôi chẳng buồn
hóa trang mà chỉ mặc chiếc quần màu nhạt do tôi cắt lấy, trước ngực có kết
một con bướm màu đen, rồi cầm láy chiếc sắc tay, đi ra phòng khách. Mẹ
tôi cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.