TÌNH LOẠN - Trang 68

với nhau, khiến mình không khỏi xúc động cảnh sinh tình, càng thêm khổ
sở đến bực nào.
Tôi cũng hãy còn một số bạn gái nhỏ hơn tôi vài tuổi, thế nhưng tôi lại
không thích gần gũi chúng nó chỉ vì tôi không thuộc vào hạng người của
chúng nó.
Lý do là vì chúng nó thích nghe loại âm nhạc loạn cuồng, thích khiêu vũ
như điên, mặc y phục hết sức kỳ dị, cùng các chàng trai du đãng híp pi nói
toàn những chuyện tục tằn, trao đổi những kinh nghiệm về tính dục với
nhau...
Đương nhiên là tại công ty tôi làm việc cũng có một vài bạn nam đồng sự
còn trẻ tuổi, trong số đó có hai chàng đã từng theo đuổi tôi, tặng quà cho tôi
luôn, lại còn gọi điện thoại đến mời tôi đi xem chóp bóng hoặc đi ăn cơm
tối. Nhưng tôi đối với các nam đồng sự ấy rất lãnh đạm, chỉ vì họ đều là
những người không có cái khí thái của người đàn ông.
Nếu nói trắng ra, tôi cũng có rất nhiều bạn hữu, nhưng những bằng hữu có
thể gọi là tri kỷ đó nếu không kết hôn rồi thì cũng đã đi ngoại quốc học rồi.
Tôi bực tức nghĩ thầm:
- Tại sao mẹ mình không sinh ra thêm một vài người em gái hoặc em trai
nữa? Tại sao người thân thích của mình lại chẳng có nhiều? Tại sao cha
mình lại sang tận Ba Lê để làm ăn, mà không ở lại Hương Cảng để gần gũi
mình?
Cả một sự tịch mịch và trống trải đang vây kín lấy tôi. Tôi đâm ra thù ghét
ngày nghỉ vô cùng, ví nó mang đến cho tôi nhiều thương cảm quá.
Tôi mong muốn đừng có ngày nghỉ nữa, để sự làm việc giúp cho tôi quên
đi sự cô độc của mình.
Tôi đứng lặng yên bên cửa sổ và đưa mắt nhìn cảnh náo nhiệt ở ngoài
đường đến nỗi mẹ tôi vào phòng từ lúc nào tôi cũng không haỵ Mẹ tôi lên
tiếng nói:
- Y Sa, con hãy mau đi ăn điểm tâm đi con!
Tôi lắc đầu. Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao con lại không ăn?
- Vì tâm tình con không được vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.