TÌNH LOẠN - Trang 70

- Con đã thức rồi à? Con có muốn ăn com trưa không?
Tôi lắc đầu:
- Con không đói, mẹ ạ!
Mẹ tôi nói với giọng trách móc:
- Con ngốc, khóc đã rồi ư? Lần sau đừng có ngốc như thế nữa nghe không?
Gặp chuyện không vừa ý là khóc, khóc riết rồi hỏng cả mắt, làm sao còn
đẹp được?
Tôi cười buồn rồi đi ra cửa. Mẹ tôi chạy theo hỏi với:
- Con có về ăn com tối không?
- Con sẽ gọi điện thoại về báo cho mẹ biết.
Tôi thả bộ một cách vô mục đích trên đường, hết nhìn người ta lại nhìn đến
những cành cây trên cửa sổ, có vẻ rất nhàn hạ. Khi đi ngang qua một rạp
hát, tôi chợt nghĩ đến việc vào xem phim. Nhưng trước cửa hí viện đang
bày ra cảnh thiên hạ đuôi nhau thật đài để mua vé, tôi đâm ra mất hết cái ý
muốn vào xem hát.
Một mình đi trên đường, quả thật là hết sức cô đơn. Trước mặt tôi chợt có
mấy gã híp pi đi đến, chúng huýt sáo lên mấy tiếng, rồi dùng tiếng Anh nói
với tôi:
- Hỡi tiểu thơ cô độc, có cần chúng tôi bội bạn với tiểu thơ không?
Tôi vội cúi gầm mặt xuống, làm ra vẻ rất nghiêm nghị và cố bước đi thật
mau hơn để thoát khỏi đám tiểu yêu đáng ghét ấy cho rồi. Tiếp đó, tôi nghe
có tiếng bọn híp pi kêu lên om xòm: Da da!
Tôi nghĩ thầm:
- Mình đi đã mỏi mệt rồi, hãy tìm một nơi để nghỉ chân đi.
Thế là tôi đi vào quán "Charm Cabaret" gần đó và tìm một chỗ ngồi trong
góc vắng.
Nghe tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ trong dĩa hát và nhìn ánh sáng lờ mờ tảo
ra trong quán, tôi cảm thấy mình được ăn toàn hẳn. Tôi ngồi trong bóng tối
và vắng vẻ này, thì không còn sợ một ai nhận ra sự cô độc của mình nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.