TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 142

Tư Hành Phong phẩy tay rồi nói “Mau đứng dậy đi, đừng có động một tí

là quỳ xuống thế. Ta đã nói với ngươi và Quan Quần bao nhiêu lần rồi,
những lúc hai ngươi ở cùng với ta không cần phải giữa nhiều lễ tiết, nam
nhi đầu gối giá ngàn vàng*. Huống hồ, ta vẫn chưa trách tội ngươi, ả ở
trong cung suốt mười năm trời mà vẫn có thể bình an vô sự, Cư Viên Tu
mới chỉ gặp có hai lần đã hết lòng nhung nhớ, người phụ nữ này đích thực
không đơn giản. Nếu ngươi vẫn còn áy náy chuyện ở Bách Hoa Đường thì
không cần thiết, nói cho cùng thì người gây chuyện cũng là ta. Đây là việc
của ta.”

*Ý nói đàn ông con trai không thể tùy tiện quỳ gối.

Cảnh Trung liền đứng dậy, nói “Thuộc hạ hiểu rồi!”

“Đến bao giờ thì Quan Quần mới quay về?” Tư Hành Phong lại hỏi.

“Dạ sắp rồi, chỉ vài ngày nữa là sẽ về tới phủ. Lúc chiều muộn, thuộc hạ

nhận được tin tức của huynh ấy, người mà Hầu gia muốn tìm đã tìm được
rồi. Người này do làm ăn lụn bại nên cơ nghiệp chế tác ngọc sụp đổ, để trốn
nợ, đã đem theo người nhà chạy về nương tựa đại ca chuyên khai thác vàng
tại huyện Ngọc Bi.

Vài năm trước, dưới sự trợ giúp của đại ca, người này đã lập được một

xưởng khai thác khoáng sản ở vùng ven đô, nhưng mãi chẳng thành công
được. Vào khoảng tháng ba năm trước, xưởng của họ đào được mỏ vàng,
còn đại ca của người này một hôm uống rượu say, ban đêm đột ngột qua
đời, cho nên tất cả gia sản đều thuộc sở hữu của người này. Sau đó việc làm
ăn ngày càng lớn, năm ngoái lại chuyển vào kinh thành Kim Bích, mở mấy
tiệm vàng, nạp thêm bốn tiểu thiếp nữa để duy trì nhang khói, thế nhưng
vẫn chỉ có mỗi một người con gái.”

Tư Hành Phong nghe xong, liền rút tờ giấy từ trong ngăn kéo ra, lật giở

từng tờ một. Trên những tờ giấy này có viết rất nhiều cái tên được gạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.