TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 141

Thấy Cảnh Trung đứng canh ở trước thư án nãy giờ, ngài bất giác cau

mày hỏi ”Tại sao ngươi vẫn chưa đi nghỉ?” Vừa nói ngài vừa vuốt dọc thoe
cánh tay đang tê dại của mình.

Cảnh Trung mở miệng, định nói điều gì đó lại thôi, nhưng suy nghĩ một

hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng. Thế nhưng khi mở miệng ra một
lần nữa, lời nói mắc nghẹn ở cổ họng, liên tục như vậy mấy lần, sau cùng,
đành im lặng không nói gì thêm.

Tư Hành Phong thấy vậy bất giác nhiếu mày hỏi “Có điều gì thì cứ nói.

Muốn nói nhưng lại không nói ra, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?”

“Dạ có.” Cảnh Trung không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, liền lên tiếng

“Phẩm cô nương… hình như đã đợi ở biệt viện Thanh Phong rất lâu rồi…”

Tư Hành Phong nghe vậy, cau chặt đôi mày, lạnh lùng lên tiếng “Ả cũng

nghe lời quá nhỉ? Đã tới đó bao lâu rồi? Bây giờ đã rời khỏi chưa?”

“Cô nương ở đó mãi tới tận giờ Sửu, vừa mới rời đi thôi!” Cảnh Trung

đáp.

“Bây giờ là giờ gì rồi?”

“Giờ Dần một khắc”

“Ngươi vẫn luôn đứng canh ở đây sao?”

“Dạ…”

“Xem ra ngươi cũng rất để tâm đến ả đấy chứ?” Tư Hành Phong lại lạnh

lùng mỉa mai, vừa nhìn qua đã đoán biết được tâm tư của Cảnh Trung.

Cảnh Trung lập tức quỳ xuống, khuôn mặt ửng đỏ đáp “Hầu gia, ngài

hiểu lầm rồi, thuộc hạ tuyệt đối không dám có ý đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.